Logo
Trang chủ

Chương 6

Đọc to

Các thím đã từng nghe câu này chưa?
"Kẻ chúng ta nên sợ không phải là kẻ gian dối, mà chính là những kẻ trung thực. Gian dối thì luôn gian dối, nhưng trung thực thì không biết khi nào sẽ gian dối."

Lão Đồng là một người chính trực, nhưng chính lão lại là người chỉ dạy cho tôi nhiều mánh khóe cũng như mưu mẹo nhất trong nhà hàng. Tôi thực sự không hiểu nổi, sao tính cách của những người đồng tính lại phức tạp đến vậy.

Chuyện này bắt đầu vào khoảng hơn 3 tháng trước, khi tôi mới vào làm. Hôm đó, tôi phụ trách khu vực hành lang với hơn 10 bàn. Từ 6 giờ tối đến 10 giờ, tôi làm việc cật lực, không có phút giây nào ngơi nghỉ. Thậm chí, tôi còn không dám đi vệ sinh vì sợ trễ nải công việc.

Cuối ca làm, có một vị khách người Nga vẫy lại. Ông ấy đã tip cho tôi 100 đô la Mỹ. Với tôi lúc đó, 100 đô la tương đương với 2 tháng tiền nhà, hoặc 2 tháng rưỡi tiền ăn uống. Tuy nhiên, nhà hàng tôi có quy định, tiền tip phải nộp lại và sẽ được chia đều cho cả nhà hàng sau 10 ngày, chứ không được giữ riêng.

Tôi đang phân vân, đấu tranh tư tưởng, thì lão Đồng ho khan (chắc lão thấy tôi đứng đực ra như "ngỗng ỉa").

Lão Đồng: "Gì đó mày?"
Tôi: "Khách nó tip cho tôi, lão Đồng ơi."
Lão Đồng: "Nhiêu?"
Tôi: "100 đồng (ở đây mọi người gọi USD là đồng)."
Lão Đồng: "Sao không mang lên?" (ý là mang đi nộp)
Tôi: "À, khách mới đưa, chút nữa tôi mang lên ạ."

 

Đề xuất Voz: Thợ Săn Dị Thể
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN