Logo
Trang chủ

Chương 7

Đọc to

Lão Đồng cười cười (chết tiệt, sao những người đồng tính đều có nụ cười nham hiểm giống nhau vậy).

Lão Đồng: "Đêm nay mày làm một mình ở đây đúng không?"
Tôi: "Vâng, đúng rồi ạ."
Lão Đồng: "Đưa đây tao."

Tôi buồn rầu như mèo cụt tai. Nhưng lão Đồng lấy trong túi ra một chiếc bao lì xì màu đỏ, bỏ tiền vào trong đó, rồi đưa lại cho tôi. Còn lão cầm hóa đơn đi vào trong.

Tôi: "Là sao anh? Em được giữ ạ?"
Lão Đồng: "Ừ, khách đưa cho mày trong phong bao thì mày được giữ riêng."

Ôi trời ơi, cả đời tôi chưa bao giờ cầm tiền mà mừng đến phát khóc. Lúc đó, tôi mới vỡ lẽ ra, khách đưa tiền trực tiếp là tip chung, nhưng nếu họ bỏ vào phong bao hoặc dúi vào tay thì đó là tip riêng và tôi hoàn toàn có quyền giữ. Tất nhiên, luật là như vậy. Nhưng nếu một ngày nào đó, các thím nhìn thấy một cậu bồi bàn trong nhà hàng 5 sao cầm một chiếc bao lì xì (trong khi Tết đã qua lâu rồi), thì các thím cũng hiểu là vì sao nhé.

Đêm đó là đêm đánh dấu việc tôi chính thức "nhúng chàm". Tôi không còn là một cậu lính mới ngây thơ nữa.

Trong những ngày tiếp theo, hình như lão Đồng cũng nhận thấy và bắt đầu chỉ dạy tôi nhiều hơn về những "mánh khóe" trong nhà hàng. Còn tôi, giống như một miếng mút khô, cái gì cũng tiếp thu được hết.

Tôi bắt đầu học cách "gian lận" với rượu vang, không phải để bán được nhiều hơn, mà là để giữ lại uống vụng. Tôi học cách "gài" khách order những món đắt tiền, cách "dẫn dụ" khách gọi những món mà chúng tôi đang bị dư, và vô số những chiêu trò khác. Trên hết, tôi học cách thực hiện những "mánh khóe" đó một cách khéo léo, tinh tế, làm sao để khách hàng không hề hay biết. Bởi dù sao, chúng ta vẫn đang làm việc trong một khách sạn sang trọng nhất thành phố này, đúng không?

Tạm thời, tôi xin dừng ở đây vì mỏi tay quá. Tối nay, tôi sẽ viết tiếp để hầu chuyện các bác.

Đề xuất Tiên Hiệp: Tinh Không Chức Nghiệp Giả
Quay lại truyện Nghề bồi bàn.
BÌNH LUẬN