Nhanh chóng, chúng tôi không quá phô trương tình cảm của mình, và còn làm mới nó hơn bằng những cách thật cổ điển, cô ấy hay làm những loại bánh điểm tâm mà học được trên mạng, hoặc ai đó bày ra, mang đến cho tôi ăn.
Pha những loại trà tốt cho sức khỏe, hay cái họng mỏng manh dễ tổn thương của tôi.
Vẽ những hình mặt trời trông như sư tử vào khẩu trang, và mang nó đi học...
Gặp tôi là lại hét ầm Lên hai từ SunShine cho dù tôi chỉ đi ngang qua lớp học cô ấy, làm tôi chẳng biết trốn đâu, khi mà, chúng bạn của người tôi yêu cứ thắc mắc thằng Sunshine là đứa nào chứ?
Còn cả những lá thư tay, trong cái thời đại mà tin nhắn thay thế mọi cách thể hiện tình cảm qua lời nói từ miệng...!
Tôi chỉ nhớ
Một buổi chiều học tập bình thường ở trường vào cái ngày ấy!
Cái ngày giữa mùa đông... nhưng thời tiết hơi bức bối...
Sáng sớm hôm đó!
6h00... Điện thoại tôi kêu.
Lờ mờ sờ cái báo thức, rồi làm động tác tắt đồng hồ quen thuộc... Quái sao nó vẫn kêu nhỉ? Định thần mới nhớ là tiếng chuông điện thoại... giọng ngái ngủ nghe máy.
- Alo...!
6 giây vẫn chưa có ai trả lời, hơi bực... thói quen của tôi là chẳng nhìn Xem ai đang gọi cho mình, đơn giản vì tôi chẳng bao giờ lưu tên ai cả.
- Không nói gì hả? Vậy ngủ tiếp đây. - Tính cúp máy. Nhìn lại số mới hoảng hồn...
- Ơ... Quỳnh hả? Gọi gì vậy? Tớ đây!
- Cậu đi ngủ đi, đi chết luôn đi!
Tự nhiên bị dập máy ngược, mới sáng ra đã ngu mặt vì chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Đề xuất Voz: Cú Ngã - khởi đầu hay kết thúc