Logo
Trang chủ
Chương 21

Chương 21

Đọc to

Mấy bố con chúng nó thấy tôi lẳng lặng xuất hiện ở chân cầu thang với con dao phay trên tay tức thì lắp bắp.

- Đcm chúng mày!!! - Cả hai thằng đồng loạt bỏ chạy ra ngoài khi thấy tôi lăm lăm con dao quắc mắt lao tới. Khu phố thân quen từ trước đến giờ vẫn quen với hình ảnh thằng nhóc Hoàng gầy nhẳng, hiền lành. Nay không hiểu lý do gì lại cầm dao như côn đồ ác thần rượt người chạy dọc cả con phố. Dân tình lố nhố dạt hết lên vỉa hè vì sợ vạ lây, có tiếng người hô to can ngăn mà tôi nhận ra phần nhiều là những nhà hàng xóm cũ. Lẫn trong đó, thấp thoáng hình như còn có tiếng bố tôi... Nhưng con dao trong tích tắc, đã theo cơn điên rời khỏi tay tôi rồi. Lực ném trong cơn tức giận làm con dao lao đi vun vút, nhưng vì quá mạnh nên đường dao chúi xuống, cà vào mặt đường tóe lên những tia lửa ma sát. Tiếng sắt kêu rít rịt rợn người làm tôi choàng tỉnh, cú ném vừa rồi chỉ cần cao thêm chút nữa thôi, có lẽ một trong hai thằng anh họ đã...

- Hoàng, mày làm cái gì vậy, định giết người hả???

Chân tay tôi tê đi sau đợt cảm xúc và hành động vừa rồi nên chẳng buồn động tâm tới thái độ của bố và ông bác mình vừa chạy đến.

- Đứng lại, mày không nghe tao nói à? Đồ mất dạy!!!

Cái tát chói tai đến đúng vào lúc tôi định quay người bước đi, cơn tức vừa dịu nay bỗng chốc bùng trở lại. Những tích tụ dồn nén trong 2 tháng qua chỉ chực thoát khỏi cổ họng bằng ngôn từ "ông - tôi" nhưng tôi vẫn cố nén lòng vì chữ hiếu không phải ngày một ngày hai mà có thể vứt bỏ.

- Đúng là con không muốn nghe bố nói, sau những chuyện vừa qua thì còn gì để nói nữa hả bố. - Tôi cười nhẹ, giọng bình thản.

- Con muốn giết người à? Cũng chỉ là hậu quả từ việc bố gây ra thôi. Con có giết người thật cũng chưa bằng bố "giết" mẹ, "giết" cái My, giết chết chính gia đình mình đâu!!!

Tôi cười méo xệch, dứt lời liền bỏ đi, chẳng thèm để ý đến thái độ của người được gọi là bố mình. Xung quanh hàng chục con mắt tò mò của dân tình quanh phố theo dõi sự việc nãy giờ vẫn găm trên người tôi.

***

- My, ra ăn chút cơm đi con, từ sáng đến giờ không ăn uống gì lại ốm thì sao!!!

- Mẹ cứ kệ đi, cứ để nó trong phòng một mình, để chiều con đưa nó đi chơi rồi ăn luôn.

- Ừ, mai con lên trường rồi, hôm nay cố động viên cái My nó vui lên giúp mẹ.

Cơm trưa xong tôi giành mẹ rửa bát, nhà giờ không còn người giúp việc, tự nhiên thấy thương mẹ biết bao. Có mỗi tý bát đũa mà tay chân cứng đờ chẳng sờ mó bao giờ nên phải hơn nửa tiếng mới đánh vật xong. Cũng may không vỡ, không mẻ chiếc nào, haizz nhà tôi giờ xuống rồi, không còn như xưa nữa nên cũng phải tập thích nghi dần với thói quen tính toán, căn cơ.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Nguyên Thuỷ Pháp Tắc (Dịch)
Quay lại truyện Nợ duyên, nợ tình
BÌNH LUẬN