- Mẹ cháu bị chấn thương ở vùng đầu, mặc dù không nguy hiểm gì nhiều nhưng nó lại ảnh hưởng một phần tới dây thần kinh vận động khiến chân trái của mẹ cháu tạm thời không thể đi lại bình thường được. Nhưng gia đình cũng đừng lo lắng, đây là vấn đề có thể khắc phục được nếu bệnh nhân được phục hồi chức năng tốt.
Nghe bác sĩ nói vậy tôi cũng thấy yên tâm phần nào, mấy ngày qua, từ hôm My khóc nức nở gọi điện báo tin mẹ bị tai nạn giao thông mà tôi như treo ruột treo gan trên chảo. Tức tốc trở về trong lo lắng, càng lo hơn khi biết mẹ bị chấn thương vùng đầu.
"- Anh ơi, em sợ lắm. Nhỡ mẹ... mẹ... Mẹ liệu có làm sao không anh?
- Em chỉ nói vớ vẩn, không có gì phải lo hết. Cái đấy chỉ là chảy máu ngoài da bình thường thôi, không có gì phải lo cả. Mẹ sống tốt, lúc nào chẳng có trời phật che chở."
Trong lòng như lửa đốt nhưng ngoài mặt vẫn phải cố sức tỏ ra bình tĩnh để làm điểm tựa cho My thôi sợ hãi. Đến hôm nay nghe bác sĩ kết luận và nhìn thấy tình trạng khỏe mạnh của mẹ, hai anh em tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Có cô chú họ hàng bên ngoại đến chăm giúp nhưng tôi kêu đưa cái My về để nó yên tâm học hành. Một mình tôi 3 ngày nay lúc nào cũng túc trực 24/24 bên mẹ.
- Nghe bác sĩ bảo chân trái mẹ bị liệt, từ giờ lại trở thành gánh nặng cho anh em con rồi.
- Mẹ mà còn nói vậy nữa là con dỗi, không gọt táo cho mẹ ăn nữa đâu, hì hì.
- Nhìn con gọt táo mẹ đã thấy ngọt rồi.
Nghe mẹ nói, nhìn mẹ cười mà muốn ứa nước mắt, 20 tuổi đầu chưa làm được việc gì lớn cho mẹ tự hào. Ngay cả việc gọt táo cỏn con này cũng làm không tốt, vỏ thì dày, chỗ lồi chỗ lõm. Con gọt chậm vậy mẹ ăn có thấy đắng không mẹ...
- Hoàng ạ, từ giờ trở đi con chính là trụ cột của mẹ và em đấy. Con phải nhìn vào gia cảnh nhà mình hiện tại mà không ngừng cố gắng nỗ lực nghe chưa. Mẹ biết là mẹ đang tạo áp lực cho con nhưng nhà mình giờ chỉ còn biết trông chờ mỗi con thôi. Con chính là hy vọng để sau này vực dậy nhà mình.
Nghe mẹ nói tôi vâng dạ và cười thật tươi, thật vui vẻ. Để mẹ uống thuốc, làm vệ sinh cá nhân rồi đợi mẹ ngủ yên tôi mới lặng lẽ ra ngoài hành lang phòng bệnh. Giọt nước mắt lành lạnh lăn dài trong đêm muộn. Mẹ tôi bị tai nạn giao thông thế này cũng chỉ vì tâm trạng không tốt suốt thời gian qua cộng với những lo lắng cho cuộc sống sắp tới. Giờ mẹ không đi lại được bình thường cũng coi như để mẹ thảnh thơi nghỉ ngơi cho bớt phần vất vả. Nỗi gian truân bấy lâu của mẹ hãy để con san sẻ rồi dần dần con sẽ gánh vác được nó.
Cuộc sống khó khăn khác xa với sự hưởng thụ an nhàn trước đây, chấp nhận nó là tôi đã sẵn sàng rũ bỏ hết mọi ràng buộc để hiến mình vào "cuộc chiến" sắp tới. Rút điện thoại, tôi gọi cho Kiên. - Ngủ chưa mày? Nhà tao có chuyện rồi Kiên ạ?
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Mục Thần Ký [Dịch]