Chăm cho mẹ khỏe hẳn đến khi mẹ về nhà tôi mới trở lại Hà Nội. Lần này lên là cuối tháng cũng là lúc tôi dọn sang ở cùng Kiên để tiết kiệm chi phí. Biến cố gia đình tôi kể ra đứa nào đứa ấy nghe cũng thấy sốc. Tất nhiên tôi chỉ giới hạn chuyện này với những đứa thân thực sự là Kiên, Hạnh và vài đứa bạn cấp 3 khác. Có hay ho gì đâu mà thông báo rộng rãi để tìm kiếm nỗi thương cảm làm gì.
Cập rập chuyển nhà xong cũng là thời điểm bước vào kỳ thi học kỳ. Đây cũng là một vấn đề lớn khác đến từ hậu quả biến cố của gia đình tôi. Nhưng khi ấy tôi không thể ngờ chính sự cố này lại là một trong những bước ngoặt quan trọng đưa tôi đến với phần đời của mình sau này.
Nghỉ học quá nhiều, lại nghỉ vào những buổi có giờ kiểm tra nên 1/3 tổng số môn tôi không đủ điều kiện được thi. Những môn còn lại không bập bõm thì cũng mất gốc vì tôi không có đủ thời gian ôn tập lại. Kết quả lúc thi xong cũng là lúc tôi biết chắc 90% năm sau mình sẽ phải tăng ca vì kỳ 2 này thậm chí còn tệ hơn kỳ 1 trước đó. Thất vọng vì những bước đi đầu tiên trên con đường trở thành trụ cột gia đình lại chệch choạng đến vậy. Nhưng đã sống cuộc sống khó khăn thì không có thời gian cho bản thân ủ ê, chán nản hay chùn bước. Tạm quên đi nỗi tiếc rẻ 1 năm học, tôi về quê thăm nhà 1 tuần sau đó lại quay lại Hà Nội, bắt đầu lần đầu tiên trong đời đi kiếm việc làm thêm.
***
Nhân viên phục vụ quán cafe - công việc cơ bản và đại trà nhất mà giới sinh viên có thể xin được. Tôi có chút may mắn khi lần đầu gửi hồ sơ đã được nhận vào. Mới đầu vào nhận việc cũng không có gì khó khăn vì tôi nắm bắt mọi thứ khá nhanh. Thường thường thì nhân viên chia 2 tổ đan xen làm theo ca nhưng tôi xin làm full để có thêm thu nhập. Chôn thân cả ngày từ sáng đến tối nên tôi nhanh chóng trở nên quen thuộc với môi trường làm việc quán xá này.
Quán cafe tôi làm tương đối đông khách, cũng phải thôi vì cafe thời 2007-2008 rất thịnh. Kinh tế thời đó còn đang được bơm bong bóng nhờ bất động sản nên kéo bao nhiêu ngành nghề khác ăn theo. Ngoài dân cò vạc, môi giới đất cát còn là các dân đầu tư chứng khoán, dân buôn xe, buôn vật liệu xây dựng... Đưa nhau ra quán cafe để tiếp khách, mồi chài, làm ăn, mặc cả, lừa lọc lẫn nhau. Nói chung là vào thời đó có thể hình dung mỗi quán cafe là một cái sàn giao dịch, hay một cái chợ thu nhỏ cũng được, đủ mọi thành phần xã hội lẫn kinh tế chui ra chui vào hàng ngày hết nói chuyện mã này hôm nay lên xuống thế nào, mảnh đất kia có làm được sổ không, lại đến chuyện gia đình vợ chồng con cái... Cũng vì màu sắc đa dạng vậy mà khách hàng vào quán cũng có nhiều thành phần khác nhau. Trí thức - lao động, lịch sự có mà củ chuối thì cũng không thiếu. Càng tiếp xúc, càng va chạm mới càng vỡ được nhiều thứ trước đây không bao giờ mình có thể biết nếu chỉ nhìn bằng con mắt khách hàng chứ không phải là một nhân viên phục vụ.
***
Đầu tháng 8, dù năm học mới chưa chính thức bắt đầu nhưng điểm thi và tổng kết năm đã lên danh sách toàn trường. 10% hy vọng mong manh của tôi cuối cùng cũng tan thành bọt nước như cơn mưa rào vào ngày tôi biết điểm tổng kết của mình cũng như nhận được quyết định "tăng ca" từ phòng đào tạo.
Gặm nhấm nỗi buồn thêm 2 tuần nữa, đằng nào thì chuyện cũng lỡ rồi, có suy nghĩ, tự trách cũng không giải quyết được gì mà chỉ làm lòng mình tù đi. Hạ quyết tâm, tôi xin cắt nửa ca làm ở quán để trở lại với việc học đã bỏ bê gần như suốt 1 năm qua. Tuy nhiên lúc này một sự lấn cấn khác lại xuất hiện...
Hôm nay là ngày đầu tiên nhận lớp mới, bọn đàn em, bọn khóa dưới à, không biết chúng nó có cười vào mặt thằng già học ngu đúp lớp như mình không. Thú thực về điều này tôi cũng không thấy ngại lắm, đi làm ở quán hơn 2 tháng trời nên giờ mặt tôi cũng dày hơn một chút rồi. Điều làm tôi e ngại thực ra nó lại là điều khác cơ.
"- Đen thật, sao hôm nay không học giảng đường chung mà lại học giảng đường riêng chứ, đi đúng vào buổi lớp lẻ thế này. Cơ mà những 7 lớp nên chắc cũng không có chuyện trùng hợp duyên nợ như vậy đâu."
Tôi vừa đi vừa lan man nghĩ thầm, chẳng mấy chốc đã đến cửa lớp mới... Bước vào thật chậm... vừa đi vừa nhìn lại những ánh mắt đang nhìn mình... qua vài giây đã tìm đến vị trí quen thuộc cuối góc lớp. Đã yên vị rồi nhưng nhiều ánh mắt vẫn lườm dòm, hấp háy như vỏ sò, vỏ hến quay xuống nhìn tôi. Chắc chắn không phải vì tôi đẹp trai mà chỉ vì chúng nó thấy tôi lạ mặt mà vào lớp chúng nó cứ tự nhiên như ruồi thôi.
- Ê, ông bạn người mới à? - Thằng ngồi cạnh bên trái quay sang tôi bắt chuyện.
- Là khóa trên chuyển xuống phải không?
- Ờ... sao ông biết?
- Lớp có danh sách hết rồi mà, có 2 người khóa trên chuyển xuống. Mà ông tên gì vậy?
- Hoàng.
- Đây rồi, khóa 42 phải không, còn 1 ông nữa khóa 41 nhưng chưa thấy đến. - Thằng này vừa nói vừa nhìn tờ danh sách trên tay, hóa ra đây chính là danh sách lớp của năm nay. Nói chuyện với nó được vài câu tôi như nhớ ra chuyện gì đó, vội đưa mắt lia nhanh từ đầu đến cuối khắp toàn bộ góc lớp học xem có tồn tại 2 khuôn mặt ấy không.
"- Haizz, không có thật, biết ngay là không thể trùng hợp được mà. Xác suất 1/7 đâu có dễ ăn thế."
Tôi hài lòng ngồi rung đùi, thoải mái quay sang thằng vừa nãy hỏi chuyện.
- Lớp trưởng và bí thư lớp đến chưa ông? Bên văn phòng khoa nói tôi xác nhận với 1 trong 2 để nhận lớp.
- Chưa, 2 đứa nó chưa đến đâu. Lớp còn mấy đứa nữa cũng chưa đến mà.
- Lớp trưởng và bí thư tên gì vậy? - Tôi chỉ vào danh sách gợi chuyện.
- Sơn Hải này là thằng lớp trưởng còn Ngọc Minh là bí thư.
- Cả 2 đều con trai à?
- Không, cái Minh là con gái.
Vừa nói đến đó thì ngoài cửa lớp có 2 đứa con gái bước vào...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: [Hồi ký] Cấp 3, Anh và Em