Số phận run rủi hay duyên nợ tiền kiếp, tôi không rõ. Chỉ biết cảm giác ban đầu của tôi là giật thót, sau đó trùng hẳn xuống khi hai cô gái ấy bước vào.
- Đấy, cái đứa đội mũ ngược ấy là Minh đấy!!!
"Tao biết, tao biết" - tôi thầm nhủ, hai đứa ấy còn ai khác ngoài Huyền và con bé cá tính đó. Giờ mới biết nó tên Minh, cái tên nghe đã thấy lơ lớ con trai, bảo sao nó chẳng "khác người".
Rất nhanh sau cảm giác khó chịu là những phút "nhịn nhục" khi tôi miễn cưỡng tiến đến trước mặt con bé ấy để làm "thủ tục nhập tịch".
- Ơ, anh Hoàng... hóa ra anh xuống lớp em ạ? - Huyền nhanh nhảu nhận ra tôi ngay, còn Minh thì cũng chẳng tỏ vẻ lạ lẫm gì. Bằng chứng là ánh mắt thoáng vẻ khinh khỉnh, châm biếm sau đôi chút bất ngờ khi chạm mặt tôi.
- Haiz, lớp mình sao lại phải nhận những thành phần này cơ chứ!!! - tiếng thở nhẹ ngao ngán của Minh nhưng vẫn đủ để tôi nghe thấy dù đã quay bước. Tôi cũng chẳng buồn hay tức tối gì, chỉ cười khoan thai chấp nhận vì cuộc sống của tôi giờ đã đủ áp lực rồi. Thêm chút rắc rối này cũng chỉ như thêm tiêu vào ớt mà thôi.
Nói về "áp lực", trước đây tôi cứ nghĩ nó ghê gớm lắm, giờ đi làm và vùi mình trong thực tế tôi mới tìm được cho nó một định nghĩa đơn giản hơn, gói gọn trong ba từ "mệt, vội, nhịn". Cứ nhìn từ cuộc sống và công việc là ra thôi. Làm việc ở quán cafe không phải quá vất vả, nhưng cứ vào thời điểm đông khách hay phải bao quán vì nhân viên nghỉ. Đồng thời phải bố trí thời gian sau những tiết học sát giờ làm mới thấy cảm giác "chạy sô" thú vị thế nào. Mệt vì mỗi ca làm thêm giờ "vô hình" hoặc ốm cũng phải cố đi nếu không muốn bị trừ lương. Vội vì những khi phải vắt chân lên cổ đến quán sau mỗi tiết học vừa được điểm danh. Nhịn là nhịn ăn nhịn tiêu khi thấy rõ giá trị sức lao động của mình đổi được bấy nhiêu tờ giấy bạc. Tất cả những điều trên đều có thể cố gắng, duy chỉ có điều cuối cùng này không phải ai cũng làm được, nhất là với những người trẻ như tôi - Nhịn nhục.
- Mày làm ăn kiểu gì đấy, gọi chủ quán ra đây!!!
Tiếng một thực khách nam khoảng trên 40 tuổi quát tháo gay gắt nữ đồng nghiệp của tôi khiến mọi người trong quán đều giật mình. Thấy cô bé nhân viên cúi đầu, khép nép tỏ ý xin lỗi, ông khách càng được thể to tiếng lấn tới. Quán hôm nay thiếu người, quản lý lại vừa ra ngoài nên tôi đành phải ra mặt.
- Chú ấy cứ đòi đổi đi đổi lại rồi nói quán mình pha sữa hỏng vào cafe cho chú ấy. - Nghe cô bé đồng nghiệp kể, lại nhìn đĩa mỳ Ý trên bàn cộng với thái độ quá trớn, lời lẽ thiếu tôn trọng không đáng có của ông khách này là biết gặp phải Chí Phèo rồi. Chuyện thường như cơm bữa ở quán xá thôi, khách khứa đủ mọi tầng lớp nên cũng không thiếu những anh Chí núp sau bộ comple hoặc cặp kính giả tri thức.
- Giờ chúng mày định giải quyết thế nào? - Ông khách mặt đỏ găng hách dịch.
- Có gì to tát đâu chú, giờ bọn cháu sẽ làm lại một ly mới và không tính tiền. Coi như quán cháu tạ lỗi và mời chú ly này.
- Ly mới? Lại định pha cho tao sữa bị hỏng để tao uống à? Quản lý đâu, chúng mày gọi quản lý ra đây cho tao nói chuyện?
- Anh quản lý đang trên đường về, chú chịu khó chờ một lát.
- Mẹ chúng mày tưởng tao rỗi hơi lắm à, tao còn phải đi làm, còn phải kiếm tiền. Tiền chứ không phải vỏ hến đâu mà trả cho mấy đứa làm ăn lừa đảo!!!
Kệ cho ông ta lèm bèm nói nhảm, tôi kéo cô bé đồng nghiệp vào trong, con bé ấm ức vì câu nói đó liền phản ứng.
- Chú lớn tuổi rồi mong chú nói chuyện đàng hoàng một chút, bọn cháu chỉ là nhân viên phục vụ chú chứ đâu có làm gì mà chú lại bảo bọn cháu lừa đảo.
- Chúng mày không lừa đảo thì ai lừa đảo, thế mày định bảo tao đổ oan cho chúng mày chắc!!!
- Bọn cháu không có ý đó, đi thôi nào... - Thấy tình hình xấu đi, tôi vội lên tiếng hòa hoãn nhưng có vẻ đã muộn.
- Có một ly cafe pha lại tới ba lần, còn đem cả hộp sữa ra cho chú xem hạn mà chú vẫn nói người khác không ra gì. Chú xem bọn cháu có làm gì sai không!!! - Cô bé đồng nghiệp có vẻ không còn kiềm chế được nữa.
- A con này láo thật, mẹ chúng mày chứ lũ mất dạy!!! - Ông ta hất đổ ly và đĩa trên bàn xuống đất rồi xấn xổ định đánh con bé nhưng vì tôi đứng bên ngăn cản nên không làm gì được, tức tối ông ta trợn mắt nhìn tôi chửi bới.
- Thằng bố con mẹ chúng mày không dạy được chúng mày thì để tao dạy!!!
Sáng nay vừa nghe My gọi điện báo tin mẹ bị cảm ốm, còn chưa gọi được cho mẹ để hỏi han. Giờ lại nghe phải những lời cay nghiệt này, bao quanh mắt tôi như xộc lên một làn hơi nóng.
- Ông vừa nói cái gì!!!
- Tao nói thằng bố... "Bốp!!!"
Một cú đấm vào giữa mặt khiến lão khách lảo đảo ngã dúi dụi. Nếu không có mấy nhân viên và khách khứa gần đó ngăn lại, hẳn tôi đã đập lão một trận nhừ tử. Đúng lúc ấy anh quản lý cũng về tới nơi, nghe trình bày lại sự việc và nghe tôi nhận hết mọi tội lỗi nên anh ta quyết định cho tôi nghỉ việc nhưng vẫn trả nốt lương.
Thực sự tôi nghĩ anh ấy hiểu nguyên nhân và muốn làm gương nên mới vậy. Nếu xin xỏ có thể vẫn sẽ được làm tiếp, tuy nhiên tôi quyết định xin nghỉ luôn. Làm ở đây tuy đã quen việc nhưng tốn thời gian mà lương lại thấp. Tôi cần một công việc kiếm được nhiều tiền hơn trong cùng khoảng thời gian tương đương. Mất nửa tháng tìm hiểu và nộp hồ sơ, tôi được nhận vào một quán karaoke gần mạn phố Huế. Thời lượng làm việc cũng tương đương, nhưng làm chủ yếu vào buổi tối từ 5h chiều đến hơn 12h đêm. Cộng với môi trường làm việc "đặc thù" nên lương cao hơn hẳn chỗ cũ, tính ra cũng phải được gấp đôi.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vô Thượng Thần Đế (Dịch)