Chương 48: Chưa từng lấy yếu thắng mạnh

Trên con đường tấp nập của kinh thành, dòng người qua lại như mắc cửi, tiếng rao hàng xen lẫn tiếng bước chân dồn dập, tạo nên một bản hòa âm xô bồ của chốn phồn hoa đô hội. Cố Yến Trinh, trong trang phục nhã nhặn, bước đi chậm rãi giữa dòng người, ánh mắt lướt qua những gian hàng đủ sắc màu. Tâm tư hắn đang mải miết suy tính những việc triều chính, những ân oán giang hồ, chợt khựng lại.

Ánh mắt hắn dừng nơi một gánh hàng nhỏ ven đường, nơi một thiếu nữ đang lặng lẽ sắp xếp những quả trứng muối. Nàng vận y phục giản dị, mái tóc đen nhánh vấn gọn sau gáy, không có chút châu ngọc tô điểm, chỉ có đôi tay thoăn thoắt xếp trứng, và đôi mắt ngọc vẫn vương nét u hoài quen thuộc. Đó không ai khác chính là Nhiếp Vân Trúc.

Cố Yến Trinh bỗng chốc cảm thấy lồng ngực như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Nhiếp Vân Trúc, người từng là một đóa hoa kiêu sa giữa chốn kinh kỳ, nay lại an phận bán trứng muối nơi góc chợ? Sự ngạc nhiên và tiếc nuối dâng trào trong lòng hắn, như một làn sóng lạnh lẽo ập đến giữa trưa hè. Hắn tiến lại gần, giọng nói khẽ khàng, chất chứa nỗi niềm: "Vân Trúc tiểu thư... là nàng thật sao?"

Nhiếp Vân Trúc ngẩng đầu, đôi mắt trong veo khẽ chớp, nhận ra cố nhân. Nàng mỉm cười nhạt, nụ cười ẩn chứa bao nhiêu điều không nói: "Cố công tử, đã lâu không gặp." Nàng cúi đầu, tiếp tục công việc của mình, như thể những năm tháng vàng son kia chỉ là một giấc mộng phù du không đáng nhắc lại.

"Ta... không ngờ lại có ngày thấy nàng nơi đây." Cố Yến Trinh bước đến gần hơn, ánh mắt không che giấu vẻ đau lòng. "Nhớ thuở nào, nàng là minh châu của Nhiếp phủ, là đóa phù dung kiều diễm nhất chốn kinh thành. Nay lại... hạ mình làm công việc này. Chẳng lẽ, những ngày tháng cũ, nàng đều đã quên?" Hắn ngập ngừng, đưa tay như muốn chạm vào, nhưng rồi lại khẽ rụt về. "Giá như, ta có thể làm gì đó... để nàng không phải chịu cảnh này."

Nhiếp Vân Trúc đặt một quả trứng muối xuống rổ, động tác nhẹ nhàng mà dứt khoát. Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Cố Yến Trinh, ánh mắt kiên định không chút dao động: "Cố công tử, quá khứ đã là quá khứ. Thân phận Nhiếp Vân Trúc kiêu sa kia, nay đã là cát bụi. Ta hiện tại chỉ là một người phụ nữ bình thường, mưu sinh bằng đôi tay của mình." Nàng mỉm cười, nụ cười có phần thanh thản, nhưng cũng ẩn chứa sự xa cách. "Sự đổi thay này, không phải là chịu đựng, mà là lựa chọn."

Nàng tiếp lời, giọng nói trong trẻo nhưng đầy sức nặng: "Chuyện đời đổi thay, thế sự vô thường, ai có thể tránh khỏi? Vân Trúc không hối hận. Chỉ mong Cố công tử, nếu còn nhớ đến ta, hãy nhớ đến một Nhiếp Vân Trúc bình dị của ngày hôm nay, chứ không phải một tiểu thư Nhiếp phủ của thuở nào. Để ta được an yên với cuộc sống này, cũng là để công tử không còn vương vấn những điều đã cũ." Lời nàng nói khéo léo nhưng ý tứ rõ ràng, cắt đứt mọi khả năng níu kéo hay giúp đỡ từ phía Cố Yến Trinh.

Cố Yến Trinh đứng đó, nhìn nàng một hồi lâu, trong lòng trăm mối ngổn ngang. Hắn hiểu ý nàng, hiểu sự kiên cường ẩn sau vẻ ngoài yếu mềm ấy. Một tiếng thở dài thoát ra, mang theo nỗi niềm tiếc nuối không thể diễn tả. Hắn khẽ gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ mua vài quả trứng muối, rồi quay lưng bước đi, hòa vào dòng người tấp nập.

Khi Cố Yến Trinh trở lại tửu lâu, hương rượu nồng nàn cũng không thể xua đi nỗi bận lòng trong tâm trí hắn. Bóng dáng Nhiếp Vân Trúc giản dị bên gánh hàng, cùng nụ cười thanh thản nhưng xa cách của nàng, cứ mãi hiện hữu, như một lời nhắc nhở về sự vô thường của thế gian và ý chí sắt đá của một người phụ nữ.

Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Vạn Cổ Đệ Nhất Thần
BÌNH LUẬN