Chương 51: Nảy sinh

Chương 51: Nảy Sinh

"Ta cùng cái kia Cố Yến Trinh, không có quan hệ."

Trong bóng tối, chỉ một góc phòng hắt ra ánh sáng mờ. Tiếng nước sông Tần Hoài theo gió vọng tới, màn đêm đặc quánh như núi. Ninh Nghị nhìn vẻ mặt nàng, lúc này mới khẽ gật đầu, hờ hững nói: "Ừm, ta biết rồi."

Một lát sau, hắn lại trầm ngâm hỏi: "Vậy rốt cuộc nàng với hắn có quan hệ thế nào?"

Nhiếp Vân Trúc vốn còn giữ vẻ nghiêm nghị, nghe câu hỏi ấy, biểu cảm trên mặt trở nên phức tạp. Nàng dường như cố gắng níu giữ sự nghiêm túc, căng thẳng vài giây, rồi cuối cùng không nhịn được bật cười khúc khích.

"Trước kia tại Kim Phong lâu quen biết."

Nàng nhìn Ninh Nghị, không hiểu sao, khi hắn hỏi về Cố Yến Trinh, trong lòng nàng chợt dâng lên chút bồn chồn. Nàng không biết đối phương đã nghe được những gì, lòng nghĩ thế nào, và cố gắng tìm cách thẳng thắn cho tốt nhất. Thế nhưng lúc này, cũng vì câu hỏi của hắn, khi nàng thốt ra lời ấy, trong lòng lại không ngờ không chút gợn sóng, thanh thản như khi mọi người trước lầu trò chuyện phiếm vậy.

Ninh Nghị dừng lại: "Mấy hôm trước nghe nàng nhắc đến, hắn là tài tử rất nổi tiếng phải không?"

"Lập Hằng chưa từng nghe qua, ta mới thấy lạ."

"Quên đi." Ninh Nghị lắc đầu, "Vậy giờ phải làm sao?"

"Ta cũng không biết. Đã muốn nhờ mấy người thân thích bên Nhị Ngưu đến giúp, nhưng tạm thời vẫn chưa nghĩ kỹ." Nhiếp Vân Trúc chống cằm, cũng có chút phiền muộn, "Vốn dĩ, ta cũng chẳng làm được nhiều việc. Muốn làm một chiếc xe nhỏ, bán chút bánh rán, cốt để chứng minh mình không hoàn toàn vô dụng thì thôi đi. Đối với món trứng muối kia cũng nghĩ như vậy, cũng tính là phải bán rất lâu mới có người ưa thích, ai ngờ chỉ vài ngày như vậy, lại bán đi nhiều đến thế. Làm cũng không kịp, quá nhanh... Ừm, ta thật sự rất vui, nhưng sau này phải làm gì, trước đó thật sự chưa từng nghĩ tới. Lập Hằng, chàng nói xem?"

"Trứng muối... nàng muốn tiếp tục làm nữa sao?"

"Vốn dĩ ta đâu có biết làm ăn, nên chỉ tính mở một gánh nhỏ..." Tự biết mình, Nhiếp Vân Trúc ở Kim Phong lâu nhiều năm như vậy, cũng đã gặp không ít thương nhân thành công thực sự. Làm ăn, bán hàng, có lợi nhuận ắt có rủi ro, có một số việc không phải tâm tính nàng có thể dễ dàng thấu hiểu. Tuy nhiên: "Đột nhiên buôn bán tốt như vậy, bày ra trước mắt mà không làm được... Lại cảm thấy tiếc nuối lạ thường."

"Việc tiếp theo sẽ trở nên có chút phiền phức."

"Ừm?"

"Trứng muối sẽ bán được nhiều hơn, nàng sẽ mời thêm người. Ban đầu một hai tháng, lượng tiêu thụ sẽ mở rộng, đặc biệt là... sau khi Khang Hiền cũng quảng bá trong yến tiệc trong nhà. Trứng phỉ thúy, trứng phú quý... cung không đủ cầu, nàng sẽ tiếp tục mở rộng quy mô. Mọi thứ mới đều là như vậy..." Ninh Nghị cầm một cành cây, vừa tùy ý nói, vừa vẽ vời trên mặt đất: "Lúc này nàng sẽ nhận ra mình thiếu kinh nghiệm quản lý. Vốn dĩ nàng dùng một vài người hơi quen thuộc, ví dụ như thân thích của Nhị Ngưu, bạn bè, biến thành một xưởng nhỏ. Các loại va chạm sẽ bắt đầu xuất hiện. Sau đó, một mặt khác, trứng muối sẽ bắt đầu có người phỏng chế. Ba tháng, gần như là có thể ra, có lẽ còn sớm hơn một chút. Nếu giữ bí mật nghiêm ngặt, cũng không thể kéo dài quá bốn tháng."

"Bản thân quy trình làm trứng muối không đòi hỏi kỹ thuật cao siêu. Nàng mỗi ngày kéo củi khô về đốt, mua vôi bột, những việc này người có tâm dò xét một chút là có thể tìm ra. Hiện tại đã có chút tiếng tăm, lại đang trong trạng thái cung không đủ cầu, mấy tửu quán trong phạm vi bắt đầu truyền ra, nói không chừng đã có người để mắt tới. Nàng bán trứng muối, trên đó có vết bùn đất đã rửa sạch hay chưa, đối phương cần làm thí nghiệm phương pháp làm trứng vịt muối, vấn đề không lớn. Mà nếu mở rộng quy mô làm thành một xưởng nhỏ, bại lộ cách làm, lại càng là việc đơn giản."

"Sau đó thì đơn giản thôi, chiến tranh giá cả sẽ kéo càng nhiều người vào. Họ sẽ còn sáng tạo ra một vài cách ăn mới. Hai mươi văn bán không được, nàng chỉ có thể hạ giá, họ cũng hạ giá, càng nhiều người sẽ làm. Đến cuối cùng, bán trứng muối cũng sẽ giống như bán bánh nướng vậy... Ách..." Ninh Nghị nói, quay đầu nhìn sang, Nhiếp Vân Trúc cũng đang chống cằm quay đầu lại, trong mắt dường như có chút ý cười. Ninh Nghị nhếch miệng, cầm cành cây chỉ nàng một cái: "Đến lúc đó, nàng sẽ nhận lấy đả kích."

Nhiếp Vân Trúc lại nghĩ đến chuyện khác: "Kỳ thật Lập Hằng trên những chuyện này rất giỏi, đúng không?"

"Ừm? Chuyện nào?"

"Buôn bán."

Ninh Nghị trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ta là lão yêu quái chuyển sinh rất giỏi làm ăn, chẳng lẽ cũng phải nói cho nàng hay sao?"

Nhiếp Vân Trúc khẽ mỉm cười, sau đó vuốt ve sợi tóc bên tai: "Kỳ thật ta vẫn muốn hỏi, trứng muối bỗng nhiên có thể bán ra nhiều như vậy, có liên quan đến Lập Hằng không?"

"Đánh cược, dù sao cũng phải làm chút chuyện, không thể chờ đợi thua cuộc." Ninh Nghị bật cười, "Ban đầu đúng là ý nghĩ của ta. Bây giờ xem ra có chút ngoài ý muốn, biến khéo thành vụng, cũng khiến nàng thêm gánh nặng. Sớm biết chỉ nên mời chút người rảnh rỗi, vừa phải thì tốt. Kỳ thật vì đoán chừng nàng không làm được nhiều như vậy, ta còn cố ý bảo Khang lão đừng ở phủ phò mã mà làm tuyên truyền loạn xạ..."

"Thì ra đúng là như vậy a." Nàng thì thầm, khóe miệng hé nụ cười, "Lập Hằng tìm người trợ giúp?"

Ninh Nghị gật đầu.

"Nhưng Lập Hằng... không phải không biết Cố Yến Trinh sao?"

"Sáng hôm đó gặp Lý Tần, tiện miệng nhắc đến chuyện này. Hắn nói có mấy người bạn dù sao cũng rảnh rỗi, có thể giúp một tay, ta nghĩ là mấy tài tử loại hình. Ta không biết, kia Cố Yến Trinh có lẽ ngay trong số đó đi. Khi cùng Khang lão đánh cược có ước định, không lấy thanh danh để tuyên truyền cho món trứng muối này... Ách, nhớ nàng ngày thứ hai nói với ta trứng muối bán được sáu quả không? A, có bốn quả đều là ta mua."

Nhiếp Vân Trúc nheo mắt, vẻ mặt kinh ngạc: "A... Ta còn lấy làm lạ, vì sao tiểu nhị tửu quán bỗng nhiên đến mua bốn quả trứng muối. Lập Hằng chuẩn bị xe đẩy xong xuôi, mới ngày đầu tiên đâu, thì ra... A..."

Trong bóng đêm trước rạng đông, trên trời còn lấp lánh sao khuya. Nhiếp Vân Trúc ngẩng đầu cười, rất nhiều chuyện trong lòng bỗng nhiên sáng tỏ.

"Lập Hằng cảm thấy nên làm gì bây giờ?"

"Cảm thấy có ý tứ thì làm lớn, không có ý nghĩa thì dừng lại. Tùy nàng cảm thấy có phải là có ý tứ hay không."

"Kỳ thật cũng rất có cảm giác thành công, cảm thấy mình rất giỏi. Nhưng ta cũng biết mình sẽ không làm được, Lập Hằng... sẽ dạy ta sao?"

Có chút trầm mặc, Ninh Nghị liếc nhìn nàng một cái: "... Được."

Sáng sớm tháng ba, năm Cảnh Hàn thứ tám triều Vũ, câu nói nhàn nhạt ấy vang lên trong màn sương mờ mịt bên bờ sông Tần Hoài.

Sau đó chỉ là những việc vụn vặt: ăn uống, mắt xích, rượu mạnh, chuỗi sản nghiệp các kiểu loạn xạ. Hai người đứng trước bậc thang lầu nhỏ trò chuyện như thường ngày, còn nói gì, ngược lại không quan trọng.

Phía sau, trong phòng lầu nhỏ, thị nữ tên Hồ Đào ghé vào cửa sổ thở dài, lòng vẫn lo âu cho tiểu thư nhà mình.

Sương trắng lưu động, tan đi, ánh nắng dần lên, trong thành Giang Ninh, đám người bắt đầu hoạt động.

Chúng ta tăng tốc độ thời gian, đẩy nhanh quỹ đạo mặt trời. Khi thời gian gần đến giữa trưa, mới buông ngón tay ra. Nhiếp Vân Trúc lúc này đang ôm một gói nhỏ, vô định bước đi trên con phố tập trung các cửa hàng trong thành. Vì Hồ Đào và Nhị Ngưu hiện đang trông coi cửa hàng, theo thói quen mấy ngày trước, nàng giờ sẽ vội vàng chạy về để nghĩ cách tăng sản lượng trứng muối, chiều nay nên đi đâu mua củi, cân nhắc chỗ nào giá cả phải chăng hơn.

Nhưng hôm nay có chút khác biệt. Từ sáng sớm, nàng đã bị một nỗi niềm ưu tư bức bách. Những suy nghĩ trong lòng cứ trỗi dậy, đến giờ cũng không hề lắng xuống. Từ mấy ngày trước khi Hồ Đào nói với nàng "Tiểu thư người gả không được hắn" — có lẽ còn sớm hơn, từ khi nàng nhận ra một số tâm tư của mình — cho đến mấy ngày nay Cố Yến Trinh dây dưa, rồi chuyện buôn bán trứng muối đột nhiên mở ra cùng gánh nặng gia tăng ập đến, dòng suy nghĩ của nàng thật sự luôn có chút hoảng hốt bất định.

Nhưng hôm nay không phải như vậy. Cả một buổi sáng nàng đều rất vui vẻ, tâm trạng sáng sủa, mọi lo lắng đều tan biến. Xa xa nàng thấy một lá cờ hiệu của hãng buôn vải Tô Ký. Những tấm biển hiệu vải như vậy thường xuyên xuất hiện, Giang Ninh có mấy chi nhánh cửa hàng Tô Ký. Trước đây vì liên quan đến Ninh Nghị nàng đều không để ý nhiều, nhưng lần này nàng đứng bên đường lặng lẽ nhìn hồi lâu, trông khách khứa ra vào trong tiệm, buôn bán bận rộn.

Trong đầu thỉnh thoảng vang lên những lời Ninh Nghị nói hôm nay, câu gật đầu "Được" cùng một vài điều sau đó.

"...Tuy nhiên, chỉ có một điều nàng phải nhớ kỹ, ta muốn nàng nhớ rõ hiện tại rốt cuộc vì sao mà quyết định tiến thêm một bước. Cho dù bây giờ tiền không nhiều, nàng cũng sống rất vui vẻ. Nàng chỉ muốn có một gánh bánh rán, chứng minh mình có thể làm được nhiều chuyện, đó mới là cô nương Vân Trúc ta biết. Nếu như tương lai có một ngày, đi quá nhanh, nàng phải nhớ kỹ tâm trạng bây giờ của mình. Nên ngừng thì ngừng, nên lui thì lui, đừng miễn cưỡng, tránh đến cuối cùng lại bỏ gốc lấy ngọn, quên mất mình muốn gì. Cầm không được cát, tiện tay mà vung nó đi. Cho dù trở lại nơi đây như hiện tại, nàng cũng không mất đi điều gì..."

Sau khi gật đầu, Lập Hằng nói những điều khác đều rất tùy ý. Hắn cầm cành cây chấm chấm vẽ vời trên mặt đất, không hề bận tâm hay vẻ thành thạo. "Hoặc là" làm cái này, "hoặc là" làm cái kia. Chỉ có đoạn văn này, hắn nói trịnh trọng, sau đó dường như cũng tự giễu cười cười, không biết nghĩ đến những gì.

Lời này Nhiếp Vân Trúc nhớ kỹ, tuy nhiên tâm trạng của nàng lúc đó lại không giống lắm với điều Ninh Nghị nói. Có một số việc, một số tâm tư, lặng lẽ nảy sinh, Ninh Nghị cũng không hay biết.

Thực tế, sáng hôm qua Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi và các nàng đi ngoại ô dạo chơi, ăn uống vài thứ. Thiền Nhi, Quyên Nhi và các nàng thì hóng gió, ngắm cảnh. Ngoại thành đông người, Ninh Nghị không biết, Nhiếp Vân Trúc và Hồ Đào đã từ xa trông thấy bọn họ. Khi đó Nhiếp Vân Trúc và Hồ Đào đang liên hệ với một người đồng hương của Nhị Ngưu, sau đó đi nông thôn mua trứng vịt. Lúc trở về, họ trông thấy Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi ở bên kia. Đây là lần đầu tiên Nhiếp Vân Trúc nhìn thấy Tô Đàn Nhi. Từ xa trông lại, hai người nói chuyện trên đồng cỏ, một cảm giác phức tạp khó tả dâng lên.

Sáng sớm khi nàng gặp Ninh Nghị, tâm trạng nàng đã bị bao phủ bởi cảm xúc sa sút. Sau đó Ninh Nghị lại đột nhiên hỏi về chuyện Cố Yến Trinh, trong khoảnh khắc đó nàng thật sự cảm thấy bỗng nhiên bị thứ gì đó siết chặt. Cũng may sau đó loại tâm trạng này liền được giải tỏa, nhưng nàng trông thấy Ninh Nghị, vẫn nhớ đến bãi cỏ ngoại ô hôm qua, nhớ đến Tô Đàn Nhi xinh đẹp trẻ trung trong xiêm y lộng lẫy. Tuy nhiên, dần dần một vài cảm xúc khác lại dâng lên, đặc biệt là khi Ninh Nghị gật đầu và nói ra mình là người đứng sau đẩy việc trứng muối. Ý tưởng này đã có từ rất lâu, giờ mới đột nhiên trở nên rõ ràng.

Như ngoại giới vẫn thường nói, một người như vậy, tại sao lại đi ở rể? Lý do đã lâu không còn được quan tâm, nhưng Nhiếp Vân Trúc bỗng nhiên muốn biết. Lập Hằng hắn có tài thơ văn, có tài kinh doanh, hắn trải qua cuộc sống nhàn nhã đạm bạc mỗi ngày, thật sự mỗi ngày đều vui vẻ sao? Trước đây nàng không hiểu nhiều về Tô phủ, sau khi chuộc thân lại càng không có nguồn tin tức, chỉ biết Tô phủ rất giàu có, khác xa một trời một vực với nàng – một bách tính bình thường. Sau này Ninh Nghị nổi tiếng nhờ hai bài từ, nàng lại ít nhiều nghe được một vài tin tức, nói Lập Hằng không hề buôn bán, mà tiểu thư Tô gia kinh doanh rất giỏi, tương lai thậm chí sẽ tiếp quản Tô gia.

Nhưng Lập Hằng có tài kinh doanh kia mà, với tài năng như vậy, lại mang thân phận ở rể, chỉ có thể mãi giấu tài phía sau Tô Đàn Nhi. Hắn sẽ nghĩ thế nào đây? Lập Hằng tùy ý giải quyết chuyện trứng muối, có lẽ cũng có ý không chịu cô đơn, hắn không thể ra tay trong nhà, thế là ở bên ngoài, tiện tay mà làm.

Thế là nàng bỗng nhiên hiểu ra mình có thể làm gì. Cũng có thể trở thành công cụ của hắn, để Lập Hằng trên người mình chứng minh hắn giỏi hơn Tô Đàn Nhi, nếu như có thể đạt đến bước đó... Nàng về bản chất vẫn là một nữ tử tâm tính nhã nhặn. Có một số việc không nên suy nghĩ quá nhiều, nàng ôm gói nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng cắn môi dưới, bước qua cổng hãng buôn vải Tô Ký. Khi đi qua, nàng còn nghiêng đầu nhìn vào trong một chút.

Sau đó mím môi, có chút tính trẻ con nghĩ thầm: Tương lai cửa hàng của nàng, sẽ phải lớn hơn cái này rất nhiều.

Đề xuất Tiên Hiệp: Thánh Khư [Dịch]
BÌNH LUẬN