Chương 52: Bắt đầu

Xuân qua hạ tới, khí trời dần ấm lên, Giang Ninh ngoài thành bước vào mùa vụ. Thân ở nơi đây, vạn vật đều như tràn đầy sinh khí. Với người ở độ tuổi này, hạ thu hai mùa có lẽ là dễ chịu nhất, chẳng còn sự ẩm ướt của ngày xuân, cũng không cái rét mướt của mùa đông. Nắng đương lúc thịnh, mây trắng tựa sợi tơ, vạn vật đều tươi đẹp đến nao lòng.

Tô gia cũng đang tất bật. Đợt tơ tằm đầu tiên của mùa xuân đã thành phẩm, đây là đợt tơ tằm lớn nhất trong năm. Các xưởng nhỏ của Tô gia khắp nơi đã rộn ràng vận hành. Dẫu dân chúng thường nhật chẳng có gì mới lạ, song việc hàng mới lên kệ, hàng cũ phân loại vẫn phải làm.

Tô Đàn Nhi vẫn bận rộn kể từ đầu xuân. Đêm nàng thường làm việc đến khuya. Cứ vài đêm, nếu thấy rảnh rỗi đôi chút, nàng thấy Ninh Nghị ở lầu hai đối diện, liền lặng lẽ sang chuyện trò, ăn chút hoa quả bánh trái – thứ nàng thường ngày vốn chẳng hề đụng tới. Có khi nàng muốn ngỏ đôi lời, song Ninh Nghị lại chẳng ở đó, lòng nàng chợt dấy lên nỗi hụt hẫng khó tả.

Đến gần cuối năm, nàng cũng chú ý đến đôi điều. Có khi, dựa vào tin tức từ các nơi, nàng miệt mài suy tính bước đi kế tiếp, hoặc sắp xếp sổ sách, giải quyết những vấn đề từ các nơi báo về, thường bận đến đêm khuya. Hạnh Nhi sẽ vội vã mang thêm cho nàng một chén trà, Thiền Nhi, Quyên Nhi bên ngoài thỉnh thoảng đánh cờ, có khi cũng chợp mắt. Dẫu đêm đã khuya, đèn phòng ngủ và phòng khách của nàng vẫn sáng, và ở tiểu lâu đối diện, qua khung cửa sổ, ánh đèn cũng luôn rực rỡ, Ninh Nghị thường vẫn ngồi đó đọc sách, viết chữ. Chỉ khi nàng đã nghỉ ngơi, Thiền Nhi cũng đã lui đi, ánh đèn kia mới lặng lẽ tắt.

Ban đầu nàng ngỡ là sự trùng hợp, về sau nàng cố ý nán lại quan sát, mới xác định được việc ấy. Có vài đêm, khi công việc đã xong, nàng cố ý đợi đến khuya, rồi mới tắt đèn. Chẳng mấy chốc, bóng người bên kia cũng hiện rõ trước cửa sổ, rồi cũng thổi tắt ngọn đèn. Phát hiện này, nàng không nói ra, cũng chẳng bận tâm suy xét đối phương làm vậy rốt cuộc vì lẽ gì, bởi lẽ có những việc vốn chẳng cần phải cất lời chất vấn. Từ đó về sau, mỗi khi chuẩn bị an giấc, nàng đều quen thuộc ngước nhìn đối diện, trong bóng đêm, thấy ánh đèn kia cũng đã tắt, nàng mới yên lòng lên giường. Lòng nàng chợt thấy ấm áp lạ thường.

Đối với Ninh Nghị mà nói, ấy có lẽ chỉ là việc làm tùy hứng mà thôi. Hắn giờ chẳng còn ý định can dự vào bao nhiêu chuyện phiền phức, cũng chẳng có hùng tâm tráng chí gì – trừ phi đó là việc trở thành đệ nhất cao thủ võ lâm. Nhưng với tính tình của hắn, khi mọi người đã cùng ở trong một sân viện, việc để hắn nhìn một cô gái mang ít nhiều dáng dấp của mình năm xưa mỗi đêm bận rộn đến khuya, còn bản thân thì an nhiên ngủ say, rốt cuộc vẫn khiến hắn cảm thấy đôi chút bất đắc dĩ. Hắn nhìn ánh đèn đối diện tắt đi rồi mới nằm ngủ, cũng chỉ xem đó là hành động tự nhiên của mình. Còn về phần Tô Đàn Nhi ra sao, đó là việc của nàng, hắn cũng chẳng có ý định khuyên can.

Hạ đã tới, lão Tần bên kia đã bắt đầu bày bàn cờ, khi thì cùng người này người kia đánh cờ. Tuổi tác của họ đều lớn hơn Ninh Nghị, người năm nay mới hai mươi mốt. Có vài vị danh sĩ, dĩ nhiên, người yêu cờ phổ thông không danh tiếng thì nhiều hơn. Ninh Nghị năm ngoái cũng đã quen vài người. Năm nay, khi có người hỏi hắn liệu có phải vị tài tử từng viết "Thủy Điều Ca Đầu" và "Thanh Ngọc Án" hay không, Ninh Nghị chỉ mỉm cười gật đầu.

Quan hệ cùng Lý Tần xem như thân thiết hơn không ít. Giữa trưa tan học, thỉnh thoảng Ninh Nghị cùng Lý Tần đi quán rượu dùng bữa. Chủ yếu là bởi vì trong chuyện trứng muối, dẫu sao hắn còn nợ Lý Tần một ân tình, dù về sau có việc liên quan đến Cố Yến Trinh, nhưng ấy cũng chẳng phải lỗi của Lý Tần.

Lý Tần là người cực kỳ hiểu lẽ phải. Qua mấy tháng, Ninh Nghị cũng đã phần nào thấu hiểu tính cách và kinh lịch của người này. Hắn từng lên kinh ứng thí, đỗ Tiến sĩ, nhưng vì sách luận quá cấp tiến, đắc tội một vị Lại bộ đại quan, chẳng được bổ nhiệm thực chức, bèn trở về Giang Ninh. Dẫu bề ngoài khiêm tốn, nhưng nếu đặt vào nghìn năm sau, e rằng vẫn thuộc hạng người ôm mối bất bình. Khi nói chuyện phiếm thì chẳng tỏ ra, nhưng hễ bàn đến học vấn, vài tư tưởng lại chẳng thể giấu giếm, liếc qua là rõ.

Nói đơn giản, kẻ này gia cảnh phú quý, tinh thông Nho học, Toán học, ở đạo xạ ngự cũng có chút tinh tường. Lục nghệ của quân tử đều tường tận, ở thời đại này đã là hiếm có. Đối nhân xử thế, ứng đối tiến thoái đều vẹn toàn. Song vì suy nghĩ quá nhiều, về cơ bản ghét bỏ hủ nho, ưa người thực tài, thực việc mà không rời đại đạo. Hắn muốn vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì thánh kế khai tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình, song nhất thời còn chưa tìm ra phương cách. Nho sinh bình thường đắc tội đại quan, chẳng được bổ nhiệm, e rằng sẽ suốt đời u uất. Lý Tần từng buồn khổ một thời gian, nay đã tỉnh ngộ, suy nghĩ về Nho học, về Vũ triều, về con đường trước mắt, xem như kẻ biết cầm lên, cũng biết buông xuống. Dẫu sao, tuổi đời còn trẻ. Nếu lại trải qua thêm mấy chục năm, biết đâu hắn sẽ trở nên giống một Tần Tự Nguyên khác. Ninh Nghị vốn thưởng thức người thông minh, chẳng thích cùng đám văn nhân tài tử khác mù quáng giao du, song với Lý Tần vẫn có thể trò chuyện đôi điều.

Dĩ nhiên, đạo giao hữu cần tránh thân thiết quá mức với kẻ mới quen. Lý Tần cũng có chừng mực. Hiện tại hai người trong thư viện xem như đồng liêu có quan hệ khá tốt, song để nói là hảo hữu hay tri kỷ thì vẫn còn quá sớm.

Thật ra, các lão sư tuổi đời còn trẻ hơn một chút ở thư viện Dự Sơn chỉ có hai người bọn họ. Và bởi Lý Tần đến đây, dù chẳng qua nhiều lời tuyên truyền, song trong hơn nửa năm nay, thư viện cũng đã thu thêm được hơn mười học sinh. Đây là chuyện ngoài lề.

Thời gian dần trôi, Ninh Nghị đến Giang Ninh cũng đã tròn một năm. Nếu ngẫm nghĩ, một năm nay cũng chẳng trải qua quá nhiều chuyện, chỉ là làm thử đôi bài từ, có chút danh tiếng, quen biết vài người, thân thiết, xem như đã phần nào thích ứng với thời đại này. Giờ đây, thời gian vẫn cứ nhàn hạ như xưa.

Thỉnh thoảng nghe thấy lời bàn tán về sự ma sát giữa hai nước Kim, Liêu ở phương Bắc. Ngẫu nhiên cũng nghe các thương hộ, tiêu sư nhắc đến đường sá nơi khác chẳng yên bình, khắp nơi giặc cướp chiếm núi xưng vương, có tin tức về vài nhóm giặc cướp lớn đang bị triều đình vây quét. Việc tạo phản như vậy truyền đi chẳng rộng, ở Giang Ninh phồn hoa lúc này mà nghe, cũng hơi có chút cảm giác không chân thật.

Tới cuối tháng tư, cấy mạ xong xuôi, không khí vui mừng cũng lặng lẽ dâng lên khắp Giang Ninh trong ngoài. Đây chẳng phải như ngày Tết, chủ yếu là bởi Đoan Ngọ sắp đến. Ngoài cuộc thi thuyền rồng trên sông Tần Hoài vào mùng năm tháng năm, còn có một thịnh hội kéo dài sáu ngày sẽ được tổ chức cùng dịp Đoan Ngọ.

Các thanh lâu vùng Giang Ninh sẽ nhân cơ hội này tổ chức một hoạt động, phân tài cao thấp, chọn ra hoa khôi.

Nếu nói thi hội ngày lễ, Trung thu, Tết Nguyên tiêu hàng năm ở Giang Ninh đại khái thuộc về sự cuồng hoan của các tài tử, thì cuộc tuyển chọn hoa khôi đầu tháng năm này lại nên thuộc về thịnh hội của các giai nhân. Dĩ nhiên, đa số tiểu thư khuê các, hoặc những "giai nhân" đã lập gia đình, những ngày này thường chẳng mấy vui vẻ. Có lẽ đây là điều đáng để suy ngẫm sâu xa. Nhưng cũng chẳng cần phê phán, thời đại này, tục lệ vốn là như vậy. Những câu chuyện phong trần, phần nhiều vẫn chỉ bị người đời coi là phong nhã, chứ chẳng phải hạ lưu dơ bẩn.

Là một trong những sự việc phong nhã nhất hàng năm, cũng như cuồng hoan Trung thu, Tết Nguyên tiêu, phía sau kỳ thực đều có sự ủng hộ của quan phủ. Thi tài chẳng phân cao thấp, khói lửa tranh giành giữa các tài tử không quá nồng, phần nhiều là văn chương vô đệ nhất, tự do tâm chứng. Bởi vậy, phía quan phủ chỉ cần duy trì trật tự cơ bản là đủ. Nhưng lần này xem như có ý nghĩa thi đấu thật sự, quyết ra tứ đại hành thủ, rồi từ đó quyết ra hoa khôi, lại cần một người phán xử tận lực công chính. Người phán xử có lập trường tương đối công chính này, kỳ thực chính là do quan phủ đảm nhiệm, để ngăn chặn gian lận cùng nhiều điều cãi vã.

Quy tắc toàn bộ cuộc thi nói ra thì cũng đơn giản, hoa khôi mà, rốt cuộc cũng là để kiếm tiền, có thể lôi kéo người chi tiền ủng hộ là xong. Mà nếu nói tỉ mỉ thì cũng có mặt phức tạp. Sáu ngày thời gian, các thanh lâu Giang Ninh gần như mở cửa đón khách, bãi bỏ nhiều phí rượu, hoặc trên các sân thượng đã chuẩn bị sẵn, để các cô nương trong viện biểu diễn. Nếu ai yêu thích, liền mua hoa tặng. Những bông hoa này chính là bằng chứng của nhân khí. Trong thời gian này, kỳ thực cũng có nhiều thủ pháp lẫn lộn, như làm thế nào khơi dậy cảm xúc của quần chúng, làm thế nào làm nổi bật không khí náo nhiệt của việc chọn hoa khôi, làm thế nào trong đó tăng thêm yếu tố văn nhã, nâng cao giá trị bản thân của các cô nương, thí dụ như để các tài tử hữu tình làm thơ tán dương... Tóm lại, đều tùy thuộc thủ đoạn của từng thanh lâu.

Giang Ninh mười dặm Tần Hoài, các thanh lâu lớn nhỏ trong thành có khoảng sáu mươi đến bảy mươi nhà. Ba ngày đầu kỳ thực chỉ là mở màn, làm nóng không khí. Lúc này, các thanh lâu đều rất ăn ý không ngừng tuyên truyền, nhưng trên sân khấu biểu diễn hết sức lại chính là những cô gái bình thường danh tiếng không quá lớn. Các nàng có người chỉ bán nghệ, có người vừa bán nghệ vừa bán thân, có người không có căn cơ, dựa vào mấy ngày biểu diễn này luôn có thể kéo lên không ít nhân khí. Những khách nhân đã ủng hộ nàng mấy ngày nay nàng cũng sẽ nhớ kỹ. Người xem tự thấy không có nhiều văn tài hoặc không có nhiều tiền, không thể đạt được sự ưu ái của những cô gái có danh tiếng, tự nhiên cũng sẽ chọn những cô gái này. Thí dụ như đám đường huynh đệ của Tô gia, dù cả ngày tự cho mình là văn tài phong lưu, trong miệng phần lớn đọc lên những người như Lục Thải Thải, Nguyên Cẩm Nhi, song kỳ thực trong thanh lâu, các cô nương được họ ưu ái tự nhiên đều là những người danh tiếng hơi thấp. Mấy ngày nay, bọn họ lừa tiền từ Tô Đàn Nhi tương đối chịu khó, nói chung cũng là để mấy ngày này có thể đến cổ động, làm vui lòng cô gái xuất hiện.

Sau đó, ba ngày cuối mới là trọng điểm. Ban ngày tuy không khác ba ngày trước, nhưng ban đêm sẽ tổ chức đại hội lớn gần Bạch Lộ châu. Tri phủ đại nhân cùng nhiều danh sĩ trong xã hội cũng sẽ có mặt, cùng thưởng lãm thịnh sự phong nhã này. Dựa theo thành tích ba ngày đầu, cơ bản mỗi thanh lâu sẽ có một đến hai danh ngạch. Ba đêm sau đó, tổng cộng hơn trăm nữ tử ở đây biểu diễn, tuyển ra mười sáu vị. Đêm mùng bốn, thì từ mười sáu vị này tuyển ra bốn hành thủ. Đêm mùng năm, mới là thời điểm hoa khôi đản sinh. Ba đêm này, những người có thể tham dự thịnh hội nói chung cũng là những kẻ có tiền, hoa khôi tự nhiên cũng là dưới sự ủng hộ của họ mà ra.

"…Việc chọn hoa khôi này, hàng năm do quan phủ Giang Ninh xử lý. Những bó hoa kia cũng đều do quan phủ chuẩn bị. Cái gọi là tặng hoa chẳng qua là kiếm tiếng tăm. Mấy năm trước thậm chí có người đưa tới vạn đóa, ha, làm gì có vạn đóa hoa để buộc mà đưa. Nhưng những chuyện này làm được cũng mỹ mãn. Chỉ dựa vào thanh lâu, các nàng không làm được đến mức này. Thông qua quan phủ mới có thể náo nhiệt lên. Tiền mua hoa, quan phủ thu hai thành. Lợi nhuận và thuế mỗi tháng vẫn tính như cũ. Hai thành này chính là khoản kiếm thêm không ít. Hàng năm khoản bạc này quả là chẳng nhỏ."

Bên bờ sông Tần Hoài, giữa trưa, Ninh Nghị cùng Lý Tần đang từ trên tửu lầu bước xuống. Lý Tần đang cười nói cùng Ninh Nghị đôi điều về sự kiện chọn hoa khôi đang rầm rộ gần đây. Hôm nay là ngày ba mươi tháng tư, ngày đầu tiên của cuộc thi hoa hậu đã bắt đầu. Nhiều thanh lâu trong thành Giang Ninh đều tổ chức rất long trọng. Xa xa tiếng sáo trúc truyền đến, một chiếc thuyền hoa đang chầm chậm trôi trên mặt sông, lụa màu phấp phới. Một chiếc thuyền nhỏ dọc theo bờ sông Tần Hoài neo lại, trên thuyền nhỏ ngoài người lái, lại có một cô gái ăn vận xinh đẹp, bỗng nhiên vẫy tay về phía này cất tiếng: "Lý công tử, Lý công tử..." Lại là nhận ra Lý Tần.

"Buổi trưa trời nóng, hai vị công tử nếu vô sự, nhưng nguyện ghé thuyền uống chén trà, nghỉ ngơi một lát chăng?"

Ninh Nghị có chút kỳ quái nhìn Lý Tần. Lý Tần nhìn biểu cảm của hắn, lại cười cười, chắp tay từ chối cô nương trên thuyền nhỏ. Cô nương kia nói đôi ba câu, rốt cuộc cũng không miễn cưỡng nữa. Đợi cho đi xa một chút, Ninh Nghị cười nói: "Ha ha, Lý huynh giao du rộng rãi nhỉ."

"Trước đó từng ghé qua, nàng liền nhớ kỹ." Lý Tần cười cũng có chút đắc ý, "Nếu như lúc nãy Lập Hằng muốn, chúng ta lên ngồi một lát, đối phương cũng phải cung cung kính kính đón. Tiền thì chẳng cần bỏ ra, nếu có thể viết bài thơ tán dương cô nương nào đó, bên kia thậm chí còn có nhuận bút ban tặng. Tài tử danh tiếng lớn chút, đối phương tự tiến cử một cuộc gặp gỡ cũng là cam tâm tình nguyện..."

"Với tài danh của Lý huynh, chắc hẳn người tự tiến cử chẳng ít chứ?"

"Thật là từng có. Bất quá Lập Hằng nếu nguyện nói ra tính danh, việc đăng đường nhập thất, nghĩ là vô cùng đơn giản, ha ha, e rằng chẳng có nhiều nữ tử nào có thể khước từ được. Từ Tết Nguyên tiêu đến nay, tại hạ cũng cùng Y Lan cô nương từng có mấy lần gặp mặt, nàng đối với Lập Hằng thế nhưng là lo lắng cực kỳ. Ta thấy như Lập Hằng nguyện vì nàng làm thơ một bài, chính là một thân hương thơm, cũng có chút ít khả năng a, ha ha."

Dĩ vãng Lý Tần cùng Ninh Nghị cũng không thường nói những chuyện này, nhưng lúc này bắt đầu, cũng liền đàm tiếu xuống dưới. Tài tử thi từ bởi giai nhân mà dương danh, giai nhân cũng chẳng thể rời bỏ tài tử làm nền. Đại hội hoa khôi hàng năm, tự nhiên cũng không thiếu nhiều thi từ làm nổi bật. Với thân phận như Lý Tần, nếu vì cô gái nào đó viết một bài thơ ca ngợi, lập tức có thể nâng cao giá trị bản thân của đối phương. Năm ngoái, tứ đại hành thủ lần lượt là Y Lan, Lục Thải Thải, Nguyên Cẩm Nhi và hoa khôi thành Phùng Tiểu Tĩnh. Nghe nói Lý Tần chính là một trong những tài tử đứng về phía Phùng Tiểu Tĩnh, vì nàng hò hét trợ uy.

"Nói đến, kỳ thực cũng là đánh nhau vì thể diện." Lý Tần lắc đầu cười cười, "Năm trước Tết Nguyên tiêu, năm ngoái Tết Nguyên tiêu, thi hội Chỉ Thủy cùng thi hội Lệ Xuyên khó phân cao thấp, song phương làm ra chút hỏa khí. Lúc ấy Tào Quan đại xuất danh tiếng, trở thành thủ lĩnh các tài tử Chỉ Thủy. Hắn vì Nguyên Cẩm Nhi viết hai bài từ, những người còn lại của Chỉ Thủy cũng đứng về phía Nguyên Cẩm Nhi. Thế là... ha ha, một đám người bên sông Lệ liền chọn Phùng Tiểu Tĩnh. Lúc ấy Ô gia ủng hộ Y Lan cô nương kỳ thực mới là thực lực mạnh nhất, nhưng Ô gia là thương nhân, muốn điệu thấp, bởi vậy chưa từng lấy tiền đập loạn, cuối cùng lại để Tiểu Tĩnh được thượng phong, cái này cũng thật sự là kỳ quái... Năm nay ngược lại sẽ không như vậy, chủ yếu là Lập Hằng trống rỗng giết ra, bây giờ mọi người lòng đang trống rỗng, e rằng chẳng có gì để đánh nhau vì thể diện. Bất quá cái này cũng khó nói, nếu là Lập Hằng cũng hữu tâm nghi người, ha ha, nói không chừng mọi người liền muốn hợp nhau tấn công..."

Ninh Nghị ngày thường không đi dạo thanh lâu, giao du cũng không nhiều, Lý Tần cũng rõ ràng. Nói xong điều này, Lý Tần cười cười: "Lập Hằng mấy ngày nay nhưng có dự định gì không?"

"Đầu tháng năm tối sẽ đi Bạch Lộ châu xem biểu diễn."

"Đệ muội cho phép huynh đi? Vậy nhưng phải chuẩn bị kỹ càng một phen..." Lý Tần hẹp hòi nói.

Kỳ thực, hắn bây giờ giảng bài tại thư viện Dự Sơn, nói theo một ý nghĩa nào đó, gần như có thể coi là khách khanh của Tô phủ. Tô gia cũng mời hắn đi ăn mấy lần cơm, cùng Tô lão thái công, Tô Đàn Nhi đều từng gặp. Tô Đàn Nhi ngẫu nhiên cũng đi thư viện một chuyến, hắn cũng rõ ràng Tô Đàn Nhi chẳng phải gì ác phụ. Chỉ là có chút thời điểm, đàn bà chung quy vẫn là đàn bà. Lúc này hắn nói chuẩn bị, lại là đang biểu diễn xong thì tham gia yến hội của vị giai nhân kia. Bình thường mà nói, huynh giúp vị nữ tử nào, đêm đó tự nhiên cũng có một bữa yến hội chúc mừng. Đối phương ra cảm tạ, biểu diễn thêm, bên này nhiều tài tử thỏa mãn sau lại có thi tác ra, vì nàng dương danh, cũng vì mình dương danh.

Nghe Lý Tần nói xong những điều này, Ninh Nghị lại cười lắc đầu: "Cùng Đàn Nhi cùng nhau đi."

Lý Tần ngẩn người, sau đó kịp phản ứng: "Cũng phải, mấy ngày nay biểu diễn, mọi người tất nhiên là dốc hết vốn liếng ra. Chỉ là nhìn xem, cũng là coi như không tệ." Lần này có thể coi là thưởng thức các màn biểu diễn đỉnh cao nhất Giang Ninh. Mấy ngày trước, Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi tại lan can lầu hai nói chuyện phiếm, Tô Đàn Nhi đã nói muốn dành thời gian cùng Ninh Nghị đi xem một chút. Kỳ thực nàng cũng biết, Ninh Nghị đối với loại náo nhiệt này, cũng thích góp vui. Lý Tần lại có chút đáng tiếc, trong nhà hắn có thê thiếp, nhưng cũng không có ý định mang theo các nàng đi. Chủ yếu là về sau yến hội, ngược lại cũng không chỉ là tiếp cận giai nhân mà thôi. Kết giao một số người, mở rộng giao du, dương danh một chút, đây mới là mục đích chính của hắn.

Hai người đi một đoạn, tại giao lộ đi về hai hướng khác nhau. Ninh Nghị không có việc gì, một đường về nhà. Tô Đàn Nhi cùng mấy tên nha hoàn cũng đã trở về. Thiền Nhi, Quyên Nhi ríu rít kể về những màn biểu diễn nhìn thấy trên đường hôm nay cùng những chuyện nghe được, mơ ước một phen về sự hoành tráng của các buổi biểu diễn vào mùng ba, mùng bốn, mùng năm.

Bất quá, tới chạng vạng tối, lại có một phong thư được đưa vào. Sau đó có hai tên chưởng quỹ vội vã vào phủ, tại sân nhỏ sát vách cùng Tô Đàn Nhi thương lượng hồi lâu. Tới bữa tối, Tô Đàn Nhi mới có chút áy náy nói ra việc không đi xem biểu diễn được.

"Bỗng nhiên có việc gấp, e rằng không thể cùng tướng công đi. Tướng công cùng Thiền Nhi cùng nhau đi đi." Không lâu sau đó, lại giống như tiếng cười nhỏ từ trên lầu: "Văn Định, Văn Phương bọn họ cũng có mấy chục lạng đến trăm lạng. Thiếp thân đem tiền riêng cho Thiền Nhi. Tướng công như nhìn thấy cô nương nào biểu diễn thật tốt, cứ việc mua hoa đưa lên là được. Đưa nhiều chút ban đêm còn có yến hội tạ lễ có thể ăn... Tướng công được cô nương gia ưu ái về sau, nhưng không cho nói thiếp thân hẹp hòi nha..."

"Gian thương..." Phát giác một vài tính toán nhỏ của đối phương, Ninh Nghị thở dài, bật cười. Tô Đàn Nhi cười nhăn mũi một cái: "Hừ!"

Trước mặt Ninh Nghị nàng biểu hiện tràn đầy tự tin, bất quá có một vài chuyện, cũng không khỏi không đi cân nhắc. Tối cuối cùng của tháng tư đó, trở lại phòng của mình, Tô Đàn Nhi kỳ thực có chút phiền muộn. Nàng nhìn qua căn phòng sáng đèn đối diện, lặng lẽ nghĩ một hồi. Vẫn như cũ là tư thái thiếu nữ, khuôn mặt thiếu nữ của nàng trong ngày thường suy nghĩ thường có một phần thành thục đặc hữu. Khi lông mày có chút nhíu lên, cũng thường thường có khí thế cùng ổn trọng đã bồi dưỡng nhiều năm. Nhưng lúc này khác biệt. Mặc dù nghĩ đến, tự hỏi, nét mặt của nàng nhưng không có nhiều nặng nề như vậy. Giống như một thiếu nữ, tự hỏi những tâm sự của thiếu nữ. Có khi ngồi bên bàn nâng cằm lên, đưa tay nhàm chán lật qua trang sách, trong ánh đèn, ấy cũng chỉ là phiền não thuộc về thiếu nữ mà thôi.

Sau đó nàng gọi Thiền Nhi vào, như thường ngày mà cười nói cho nàng việc xem biểu diễn đầu tháng năm, cũng lấy ra chút ngân phiếu đặt bên ngoài. Đối với Quyên Nhi, Hạnh Nhi không thể đi xem biểu diễn, tiểu nha đầu có vẻ hơi uể oải. Dĩ nhiên mình có thể nhìn cũng là cao hứng, giãy dụa hồi lâu mới nói ra: "Tiểu thư, để ta... đổi Quyên Nhi bồi cô gia đi thôi, ta cùng Hạnh Nhi tỷ bồi tiểu thư người đi xử lý việc nhà xưởng... Quyên Nhi nàng muốn xem rất lâu rồi đâu..."

"Mùng bốn đem việc xử lý xong, mùng năm chúng ta liền có thể cùng nhau đi nhìn." Tô Đàn Nhi cười cười, sau đó đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt Thiền Nhi. Nhìn xem khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nha đầu, nàng lại quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ sân nhỏ bên kia, lại nghĩ một hồi, mới hít sâu một hơi, làm một quyết định.

"Thiền Nhi, kỳ thực ngươi thích cô gia sao?"

Bên kia không có trả lời. Thân thể Thiền Nhi đột nhiên đứng yên tại chỗ, sau đó, đôi mắt bối rối lại khả ái đảo quanh, cả khuôn mặt đều đỏ bừng. Trong lúc nhất thời, toàn bộ thân thể đều giống như rút nhỏ một đoạn.

Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Chức Kiếm Tu [Dịch]
BÌNH LUẬN