Logo
Trang chủ
Chương 3: 2. Học sinh ở vùng cao. ( phần 2 )

Chương 3: 2. Học sinh ở vùng cao. ( phần 2 )

Đọc to

Học thì kém tý thôi. Nhưng học sinh ở đây sống vừa tình cảm, vừa thật. Nhiều khi thật đến tội ?. Học sinh chỗ em ở đa số là người Hà Nhì, một

ít người Sila, La Hủ, và Mông. Mỗi dân tộc lại có cái hay riêng, phần sau em sẽ kể.

Đến đây mới thấy, cái kiểu PBVM, PBDT nó ở đâu cũng có các bác ạ. Ở VOZ thì phân biệt BK - NK. Còn ở đây, chúng nó chia nhau ra theo dân

tộc. ? Ở chung một khu nội trú mà chúng nó cũng chẳng ưa gì nhau. Mấy anh người Mông thì ghét các anh người Hà Nhì và ngược lại. Vì sao

lại ghét? Vì người Mông hiền hiền, khờ khờ, chỉ sao làm vậy, nên hay bị bắt nạt. Mà đa số người Mông lại theo đạo Tin Lành, nên cũng khác biệt

?. Nhiều khi chúng nó cãi nhau, một cháu người Mông cãi nhau với một cháu người Hà Nhì. Mỗi cháu nói một tiếng. Các cháu cãi nhau, bắn ra

 

như ngoại ngữ, em đứng nghe chả hiểu cái mẹ gì. Bảo dừng lại, giải thích, chúng nó đang hăng máu, giải thích được 2-3 câu bằng tiếng phổ thông lại quay sang bắn ngoại ngữ bản. Mẹ bố chúng mày, tao chịu. Cho chúng mày cãi chán thôi. 

Mấy ngày đầu lên đây, nghe chúng nó nói chuyện còn phải bắt chúng nó nói đi nói lại 2-3 lần mới dịch được. Chúng nó phát âm bị ngọng hết,

sửa sao cũng không được. Ở đây có dân tộc Thái không nói được dấu ngã (~) và sắc ('). Nên ở một trường toàn dân tộc Thái, thầy hiệu trưởng

tuyên bố, anh nào nói được câu: "Con muỗi đốt, em bị ngã vào gốc nhãn" thì cho giỏi môn ngữ văn ?! Lại có khu người Thái bị ngọng l và đ.

Nên có câu mọi người trêu nhau: "Có yêu anh phó (l)đồn không? Anh phó l(đồn) vào bên trái hay anh phó vào (l)đồn bên phải?". Cười muốn sặc mẹ tiết. ?

Học sinh ở đây mà không đi học thì thôi, chứ đi học rồi chúng nó thương, quý thầy cô lắm. Bữa giáo viên ốm, đang nằm thở như chó cắt tiết ở

phòng, học sinh nó mở cửa hé hé chạy vào xòe tay nói: "Cô giáo ốm sốt, em cho cô giáo quả thảo quả này. Cô lấy hạt nhai ra, đắp lên trán là mai hết ốm, cô lại đi dạy em nha." Phà ơi ?, nghe mà mát cả lòng non lòng già.

Đến chiều đi gội đầu, thằng bé học sinh nó chạy lọt tọt ra nói: "Cô giáo đang ốm gội đầu nước lạnh này ốm thêm cô giáo ơi, cô ốm, ai đi dạy chúng em." Nghĩ lặn lội mấy trăm km lên cũng đáng, có mấy đứa học sinh ngoan mà sướng ghê ?.

Học sinh ở đây đi học chủ yếu là làm phổ cập giáo dục, chỉ một số ít là học lên cấp 3, CĐ hoặc ĐH. Cho nên cứ học hết lớp 9 là về bản, loanh quanh đâu vài tháng thì cưới nhau. Thế là lại mời thầy giáo, cô giáo xuống tợp rượu thôi :">

Thế học sinh ngoan có học sinh hư không? Có, nhiều là khác.

Ở nội trú có mấy thằng bé là con nhà trưởng bản, được trang bị giắt lưng quả smartphone oách phết, to hơn điện thoại cô giáo ?. Thế là các

cháu bắt wifi, xong rồi đóng cửa, rủ nhau xem phim xxx. Túm tụm làm sao, cười to thế nào hí hí lại bị thầy quản trú bắt được. Thu mẹ điện thoại

luôn ?, đổi mật khẩu wifi, khóc lóc làm sao kệ bố chúng mày nhé ?.

Rồi chuyện một cháu gái lớp 9, phổng phao quá, chửa kềnh càng ra không biết, cứ đi học như thường. Mãi sau mới phát hiện ra thế là tất tưởi

phải đưa đi xử lí. Các bác đừng ai mắng chuyện này là ác. Bởi lẽ, ở xuôi chẳng may chửa ra tầm tuổi này còn có bố mẹ mà lo. Chứ ở bản, kiến

thức không có, điều kiện cũng không, đẻ ra rồi, còn không biết bồng bế, nuôi nấng làm sao. Nói chung, trên trời dưới bể các thể loại chuyện, các

cháu ở bản nhưng cũng máu chiến như ở xuôi. Có cháu còn dạy các cô dùng Shopee mới máu ?.

Chuyện học sinh với các cháu còn nhiều quá, nhưng không kể hết được. Hôm nay tạm tạm thế này. Ngày mai em hầu các bác chuyện ăn uống, đặc sản núi rừng Tây Bắc. Rồi đến chuyện chăm lo, chế độ, chính sách abc. ?

Chúc các bác tối khỏe ?.
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Ta Không Phải Hí Thần
Quay lại truyện Ở trọ vùng cao
BÌNH LUẬN