Bẵng đi một thời gian kể từ dạo đó, Linh không còn bị "ma hành" nữa. Nó vốn không để ý chuyện gì lâu, nên dần dần cũng lấy lại được cân bằng. Sau cái đợt Linh cùng bạn mò về Ngọc Thụy, bà tôi thường đăm chiêu và cau có hơn. Sáng sớm, bà ra bờ sông với cái bị, đến gần trưa lại về. Thỉnh thoảng, cậu C. ngó sang, thấy cái bị lúc về bà xách nặng trịch, nhưng chẳng dám hỏi, hoặc có thể cậu cũng không quan tâm. Cứ thế, đến ngày thứ mười thì bà không ra bờ sông nữa.
Cửa sổ trong phòng Linh vẫn bị đóng đinh chặt, trước cửa phòng lại được biện thêm một lá bùa mà cậu xin ở chùa; thế nhưng khu vườn dưới chân cửa sổ thì bà tôi cấm tuyệt đối người nhà đến gần. Có thờ có thiêng, có kiêng có lành, nên trong nhà chẳng ai dám cãi lời. Cái chuồng gà được cậu D. kéo sát cửa vườn, cách chuồng chó một đoạn. Lại còn đem dây buộc thành hàng rào, ngăn cách với góc vườn phía sau.
Ở góc vườn ấy, bà tôi đã đặt một con chó đá không có hốc mắt.
Tôi xin kể thêm một chút về khu vườn nhà cậu D. Nhà cậu tôi xây hai tầng, cầu thang và hành lang đều đặt ở bên ngoài. Dưới gầm cầu thang là một khoảng sân bê tông nhỏ, có cái giếng và bể nước mưa. Cuối chỗ đó là đường ra vườn. Tối nay có thời gian, tôi sẽ vẽ qua để các bác dễ hình dung. Khu vườn nhà cậu ngăn cách với đường ra sông bởi một cái tường gạch cũ, chẳng biết đã xây từ bao giờ. Trong vườn chủ yếu trồng khế và ba cây chuối ở góc tường, nơi có thể nhìn lên cửa sổ phòng Linh.
Khi con chó đá được đặt ở đó một thời gian, thì cái đường nhỏ đi ra sông sát tường nhà cậu tôi bỗng bị bịt lại. Chẳng biết phường xã làm gì mà lại đem đất đá đến bịt kín cuối ngõ, đoạn nhà tôi, thành ra người làng chẳng còn qua lại được nữa. Linh vẫn sinh hoạt bình thường, cửa sổ vẫn đóng im ỉm, và cũng không còn nghe thấy tiếng gọi như hồi trước nữa.
Hôm ấy, nhà tôi làm giỗ.
Ở quê tôi có một món đặc sản rất ngon, đó là củ chuối nấu với lươn. Đám giỗ nào trong làng cũng phải có một nồi lớn, nghi ngút và thơm phức. Đám trẻ con tỏ ra thích thú với món này, lúc nào cũng tranh nhau ăn sạch sẽ.
Trước ngày làm giỗ, tôi và mẹ về sớm để cùng cậu mợ chuẩn bị. Nhà tôi rộng, nên kê bàn ăn ngay tại sân nhà cậu D. Còn kiếm cái bạt che ở trên nên chẳng khác gì cái rạp cả, thoải mái ăn mà không lo nắng mưa. Còn món củ chuối thì không thể thiếu. Chiều tối hôm ấy, mẹ tôi chuẩn bị ra chợ mua nhưng cậu C. đã gạt lại. Cậu bảo vườn nhà mình vẫn còn chuối. Chẳng nói chẳng rằng, cậu C. vác dao trèo qua hàng rào đi ra chỗ ba cây chuối ở vườn sau, cũng là chỗ ngày xưa cậu D. chôn con Tin.
Cái hố chôn con Tin bị tha mất xác năm trước giờ đã lấp kín lại, nhưng chẳng hiểu sao đất ở đó lúc nào cũng mới. Nó luôn có màu nâu tươi, khác hẳn màu đất xỉn, xám xịt như những chỗ khác trong vườn, mặc dù chuyện xảy ra đã hơn ba năm. Cậu tôi chôn con Tin ở gốc chuối trong cùng, cái cây duy nhất mọc củ treo lơ lửng.
Trời mùa đông nhanh tối. Chạng vạng, nhìn không rõ mặt người, cậu tôi lờ mờ thấy củ chuối, vung dao chặt. Nghe "đốp" một cái, tay cậu tôi bị giật mạnh, tê rần như vừa chém vào cái gì rất cứng. Cái củ chuối vẫn đứng trơ trơ, nhưng từ vết chặt đó một dòng nước lỏng chảy ra ồng ộc. Cậu tôi đưa tay quệt vào dòng nước ấy, rồi ngó xuống con dao, thấy mẻ một miếng... Cảm thấy hoảng hồn, tưởng hoa mắt, cậu tôi nhìn lại chỗ vết chém thì đằng sau bụi chuối, ở góc tường, một cặp mắt đỏ lòm trong bóng tối nhìn thẳng vào cậu, nói "Sao mày chặt tay tao?". Cậu C. hoảng quá quẳng cả dao, phi bán sống bán chết lên nhà. Nhìn thấy cậu la ầm lên, mặt tái mét, cả nhà hớt hải chạy ra. Lúc này mọi người mới thấy bàn tay trái cậu, chỗ vừa đưa lên quệt lúc nãy bê bết máu tươi...
Bà tôi từ bếp đi ra, không nói câu nào, không hỏi han, giơ tay tát cậu C. một cái rất mạnh "Thằng ngu". Đoạn, bắt cậu rửa tay, lên ban thờ thắp hương, còn bà thì đi ra chỗ cây chuối. Mẹ tôi, dì T. mặt cắt không còn giọt máu, thút thít khóc vì lo cho cậu. Tôi cũng run như cầy sấy, nhưng không dám đi theo bà, chỉ dám đứng ngoài chuồng chó hóng. Bà tôi đi thẳng ra chỗ cây chuối, bên cạnh nhà che khuất làm tôi không nhìn thấy bà làm gì, chỉ nghe loáng thoáng tiếng mắng chửi...
Năm ấy, giỗ nhà tôi không có nồi củ chuối.
Khu góc vườn từ đó lại càng kỳ dị hơn. Chẳng cần bà nhắc nữa, cả nhà tôi không ai dám động một bước vào vườn sau, chỉ có cậu D. hàng ngày vào chăm gà, nhưng cũng không dám lại gần hàng rào. Chuyện cũng chỉ đến thế nếu không có con gà trống trong đàn quá nghịch. Sáng sớm, như mọi khi, cậu tôi ra vườn mở chuồng gà. Con gà trống chẳng gáy gủng gì, vỗ cánh bay phành phạch lên cái hàng rào. Chẳng để ý, cậu tôi đuổi theo giữ nó lại. Đuổi một chập thì cũng tóm được. Sau này cậu tôi kể, đang nghĩ bụng bực mình, tự nhiên thấy trong người là lạ và khó thở. Lũ gà đang kêu oang oác bỗng nhiên im bặt... Ôm con gà trống trước ngực, đột nhiên cậu thấy cả đàn gà, hai con chó, và con mèo đứng trên lan can cầu thang, mở to mắt trân trân nhìn cậu. Chúng đứng im, quay mặt nhìn thẳng vào mặt cậu, chẳng sủa, cũng chẳng kêu nữa... Cúi xuống nhìn con gà trống, cậu tôi thấy một cục máu đỏ tươi trông như con chó con... Sợ quá, cậu tôi phi thẳng lên nhà trên...
Từ đó, cũng chẳng có ai dám quanh quẩn gần chuồng gà...
Chỗ góc vườn, con chó đá mù mắt vẫn đứng lặng im...
Đề xuất Tâm Linh: MIẾU HOANG