Nghĩ ngợi một hồi tôi lắc đầu.
Thôi tôi sẽ không làm được đâu. Tôi nên về thôi.
Nhưng khi quay lưng đi được vài bước, tôi lại không đành lòng. Ngày xưa lúc bỏ nhà đi tôi còn có Vy bên cạnh, hắn bây giờ chẳng có ai cả.
Vy từng nói: “Anh rất biết lau nước mắt cho người khác”, và sau lưng tôi hiện giờ đang có một người ngồi khóc đấy thôi.
Liệu cô ấy sẽ nghĩ gì nếu biết tôi cứ thế bỏ đi?!
Tôi ngồi xuống cạnh hắn, thả mắt trôi theo những chiếc đò đêm đang hững hờ buông trôi trên mặt nước, đây đó những ngọn đèn dầu mập mờ, và tiếng khua chèo rất nhẹ của người lái đò, tiếng thả lưới, tiếng cá đớp mồi, những âm thanh ấy mới thật yên bình làm sao, chẳng trách hắn ta thích ra đây ngồi…
Anh ta quay qua nhìn tôi, đôi mắt đã được gió hong khô, đoạn hất hàm nói:
- Đi chỗ khác đi, bờ sông này là của tao!
- Không được, vì anh đang ngồi trên ngôi mộ con thú cưng của tôi.
- Hả?! – Anh ta nhảy giật lùi sang bên – Đâu?
- Đấy. – Tôi chỉ vào nấm đất anh ta vừa ngồi – Đó là mộ con dế mèn của tôi, tôi vừa chôn nó năm ngoái.
Anh ta nhìn tôi bán tin bán nghi:
- Mày có lừa tao không đấy, chỗ này cỏ mọc um tùm rồi mà.
- Con dế mèn nó ăn gì, ăn cỏ đúng không, thay vì tôi bứt cỏ cúng cho nó thì tôi để cỏ tự mọc trên mộ nó tốt hơn. Không tin anh cứ đào thử lên!
- Ờ thôi, tao không rảnh. (Phù! Ông mà rảnh đi đào thiệt thì tui chết!)
Anh ta lại ngồi xuống, cách xa tôi gần nửa mét. Tôi cũng ngồi im quan sát dòng sông, đêm hôm nay cũng giống đêm hôm nọ.
Anh ta khịt khịt mũi mấy cái rồi hỏi tôi:
- Mày đem theo gì thế?
Tôi cười hì hì và giơ lên ổ bánh mì, sau đó bẻ làm đôi đưa anh ta một nửa.
- Thôi tao không cần. – Anh ta khua tay mặc dù bụng anh ta đang kêu ọt ọt.
- Thôi mà, tôi biết anh chưa ăn gì. Coi như tôi cảm ơn anh vì lần trước đã cõng tôi đi.
- Chuyện đó không cần ơn iếc gì cả.
- Ừ nhưng cái bụng cần ăn… Cầm lấy mau đi, tôi mỏi tay rồi.
- Tao đã bảo không cần mà.
- Nhưng tôi lỡ xé một nửa rồi, theo nguyên tắc xé đôi thì khi một người xé bánh đưa cho một người, thì người kia phải có trách nhiệm với nửa ổ bánh đó.
- Làm gì có nguyên tắc đó. – Anh ta cười hà hà.
- Thôi được rồi, anh không ăn thì tôi quăng cho cá. – Nói rồi tôi giả vờ vung tay đi.
- Ê thôi đưa đây. – Anh ta nhanh tay chộp lấy nửa ổ bánh – Giờ đi ăn thì xa quá nên tao ăn tạm cái này.
- Ừ, mời anh ăn bánh mà vất vả quá.
- Sao lúc nãy mày không mua hai ổ luôn đi, mỗi đứa một ổ có phải no không, có gì tao trả tiền lại. – Anh ta vừa ăn vừa nói.
- Ăn hai ổ thì chẳng còn gì hay cả. Anh biết không… trước kia lúc tôi bỏ nhà đi, có một cô bé đã đem thức ăn đến cho tôi, trong đó có một chiếc bánh bao. Chiếc bánh bao ấy… tôi ăn một nửa, cô bé ăn một nửa, và là cái bánh bao ngon nhất tôi ăn từ đó tới giờ. Tôi chắc đã không biết điều đó nếu cô bé dành cho tôi nguyên một cái bánh…. Lúc nãy tôi định đi mua bánh bao, nhưng không kiếm được nên đành mua bánh mì, nhưng dù là bánh gì thì cũng phải ăn một nửa! – Tôi cười ha ha, cảm thấy thật thoải mái khi được kể chuyện này với ai đó.
- Mày từng bỏ nhà đi?
- Ờ. Sao mặt ngạc nhiên quá vậy?
- Sao mày lại bỏ nhà đi?
- Phức tạp lắm, nhưng nói chung cũng do xích mích với ba, và cũng liên quan đến những bí mật bị lộ…
- Tuổi thơ mày cũng dữ dội nhỉ.
- Ừ, đến giờ vẫn không tin được hồi đó bỏ nhà đi. Cũng đau khổ, cũng khóc lóc, cũng nghĩ vẩn vơ đủ điều về cha của mình, về tương lai của mình, về ánh nhìn của mọi người xung quanh… Nhưng có một điều khác với anh, lúc ấy tôi không cô đơn. Còn anh, theo tôi biết thì anh có bạn gái mà nhỉ?
- Ừ, nhưng tao không thật sự có cảm tình với cô ta lắm. Tao cũng chẳng biết cô ta có thích tao thật lòng không nữa…
- Chắc chắn là có, anh nghĩ tại sao tôi biết anh đang ở đây?!
- Ơ… - Anh ta bất ngờ trong vài giây rồi lại ăn tiếp.
Anh ta vừa gặm bánh mì vừa nhìn vô hồn ra đằng xa:
- Mày có muốn nghe câu chuyện của tao không?
Nghe đến đây tôi như sống lại trong quá khứ của mình
“Em có muốn biết tại sao anh bỏ nhà đi không?”
“Nếu anh nói, em sẽ nghe. Nếu anh không muốn, em sẽ không hỏi”
- Cứ kể nếu anh muốn. – Tôi mỉm cười.
Đề xuất Voz: Ma xô xe trên đèo Hải Vân
Đạt hồ
Trả lời5 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này