Logo
Trang chủ
Chương 138

Chương 138

Đọc to

Tôi lục túi lấy ra tờ danh sách soạn sẵn, hôm qua tôi đã nghiên cứu và chọn ra những nơi lý tưởng nhất để hẹn hò ở Cam Ranh, thông qua việc hỏi ý kiến người quen, kinh nghiệm bạn bè, và thậm chí là search cả google.

“Được rồi, đến nơi đầu tiên nào!’’, tôi nói.

Tôi dẫn Mẫn đến một quán ăn, chúng tôi ăn, nói chuyện, rồi ra về.

Sau đó tôi dẫn Mẫn đến một quán nước, chúng tôi uống, nói chuyện, rồi ra về.

Sau đó tôi dẫn Mẫn đến công viên, chúng tôi đi dạo, nói chuyện, rồi ra về.

Sau đó tôi dẫn Mẫn vào nhà nghỉ… ấy lộn, nhà sách, chúng tôi đọc sách, nói chuyện, rồi ra về.

Đù, tính ra hẹn hò đơn giản hơn tôi nghĩ. Tôi chỉ việc dẫn cô ấy đến nơi nào đó, làm cái gì đó, rồi out là xong.

Tôi còn thiếu cái gì không nhỉ?

Thật sự tôi cũng chẳng biết phải kể lại cuộc hẹn hò này thế nào, vì có con mẹ gì đâu mà kể. Nó như những gì người ta thường thấy trong các buổi hẹn hò. Chúng tôi chỉ đơn thuần đi chơi, nói chuyện phiếm kiểu “Hôm nay em thế nào?’’, “Hôm nay em khỏe. Hôm nay anh thế nào?’’, “Hôm nay anh cũng khỏe.’’, “Ồ vậy là cả hai ta đều khỏe.’’,… Nếu có điều gì đặc biệt, tôi chắc đó là cảm giác buồn man mác khi cả hai đều biết đấy là buổi đi chơi cuối cùng. À bên cạnh đó còn sự nữ tính bất thường của Mẫn nữa, hình như bộ đồ và mái tóc có ảnh hưởng không nhỏ đến cô ấy.

“Đây không phải là buổi đi chơi cuối cùng, nhỉ?’’, Mẫn hỏi.

“Dĩ nhiên không phải rồi. Khi nào bà về lại đây, tui sẽ lại dẫn bà đi chơi tiếp.’’

“Hè năm sau tui sẽ ra lại.’’

“Phải vậy chứ. Dù không ở đây nhưng chúng ta vẫn có thể liên lạc với nhau qua điện thoại, hay yahoo nữa mà. Nếu có thể lâu lâu tui sẽ bắt xe vô Đồng Nai thăm bà luôn.’’

“Thật hả?’’

“Thật. Từ đây vô đó cũng gần.’’

Nói thế chứ cả hai đều hiểu mọi chuyện sẽ không thể nào được như lúc trước. Nhắn tin, gọi điện dù nhiều đến mấy cũng không bằng gặp mặt trực tiếp được.

Hai đứa đi bộ trên đường, nói về nhiều thứ, nhưng câu nào cũng chất chứa nỗi buồn. Lắm khi tôi nghĩ Cam Ranh sẽ chết đi một nửa nếu không có Mẫn.

…….

“Được rồi, tiếp theo là…’’, tôi xoay đi xoay lại tờ giấy trong tay.

Mẫn giật tờ giấy trong tay tôi, vò lại và ném đi.

“Mình không cần đến tờ giấy này để trở nên vui vẻ đâu.’’, cô ấy bảo.

Tôi chẳng nói gì, chỉ im lặng đi theo cô ấy.

Chúng tôi rảo bước dọc đường về nhà.

Trời bắt đầu xế tà, gió nổi lên từng đợt.

“Hôm nay ông có vui không?’’, Mẫn hỏi.

“Vui.’’

“Sao gọn lỏn vậy? Vui vì cái gì, nói dài thêm tí coi.’’

“Vui vì được thấy bà mặc váy, nói chuyện nữ tính, ờ… hôm nay tui rất xúc động.’’

“Sau này tui sẽ mặc váy nhiều hơn cho ông ngắm nha? Để tóc dài nữa!’’

“Ờm, thật sự tui vẫn thích bà như cũ hơn, một cô gái cá tính, năng động, và không ngại ngần đánh gục một thằng biến thái khi nó chọc ghẹo bạn trai mình.’’

“Có chuyện đó nữa hả?’’

“Tui sẽ không bao giờ quên hình ảnh một cô gái tóc bạc đã che lưng cho tui bảo vệ tui khỏi bọn dại gái trong ngày cắm trại vừa rồi.’’

“Nghe có vẻ sai sai!’’, Mẫn bật cười.

“Tui mà có cô bạn gái như bà thì chắc sẽ cảm thấy an toàn lắm.’’

“Còn tui mà có thằng bạn trai như ông chắc sẽ hãnh diện lắm, con trai gì giả gái đẹp quá mà!’’

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Bí Ẩn: Thi vương Tương Tây - Ma Thổi Đèn
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này