Khoảnh khắc ấy tôi đã hôn nhỏ đến 4 lần. Mỗi lần hôn tôi đều thấy ngọt ngào và thích thú hơn, dần mất đi sự ngại ngùng lúc ban đầu.
Tôi dắt Vy vào bên hiên nhà. Nhỏ vẫn còn như đang chìm vào giấc mộng, đi như người mộng du. Tự nhiên tôi cười thầm một mình, cảm giác như vừa trải qua 2/3 cuộc đời vậy, cảm thấy tôi và Vy vừa tiến một bước xa hơn so với mối quan hệ trước đây, mặc dù với Vy những nụ hôn đó chỉ là điều bình thường. Nhưng tôi dám chắc nhỏ cũng đã cảm nhận được ít nhiều.
Hai đứa ngồi đung đưa chân bên luống hoa. Tôi kể cho Vy nghe những chuyện đã xảy ra hồi ở trường Cam Linh, về những lần tôi lục tìm sách thủ ngữ, về nội dung cuốn truyện "Đồi gió hú". Nhỏ nghe chăm chú và dường như rất lấy làm hứng thú với những mẩu chuyện của tôi.
Tôi còn khoe tôi được phong danh "trai đẹp" ở trường, được nhiều cô gái để ý, bị nhiều thằng ghen tỵ, và dĩ nhiên nhỏ phì cười, nghĩ lại thì tôi cũng đâu đến nỗi nào đâu chứ. ?
Nói một lát, tôi hỏi:
- Lúc trước khi anh đang trấn lột tiền, có một đứa nói em ăn cắp đồ chơi của nó, chuyện đó là sao vậy? (Ai không nhớ thì xem lại chap 2)
- Em không có ăn cắp đâu nhé....
Ngừng một chút, nhỏ tiếp:
- Hồi đó sinh nhật chú có gửi tiền về cho em mua một món đồ chơi. Bà dắt em ra chợ và lấy cho em một con gấu bông màu trắng. Em thường mang theo con gấu bông đó mọi lúc mọi nơi, kể cả khi lên trường. Rồi không hiểu thế nào tự dưng một ngày, trong lớp có một đứa báo cô là nó bị mất một món đồ chơi, cô cho xét cặp của từng bạn, và bạn đó reo lên khi thấy con gấu bông trong cặp của em. Chắc là bạn đó cũng mất con gấu bông giống của em, nên khi thấy con gấu trong cặp liền tự nhận là của mình.
Rồi nhỏ cười ha ha
- Thế thôi anh, tự dưng bị cướp món quà sinh nhật một cách trắng trợn, bị cô giáo la, bị mấy bạn coi thường và khi không lại trở thành một kẻ ăn cắp nữa chứ, nghĩ thấy buồn cười - Nhỏ cười chua xót, cúi gầm mặt hai mắt tối lại.
Tôi nhìn nhỏ thương hại nhưng bất lực không làm được gì.
- Thế tại sao em không phản kháng lại?
- Em có nói được đâu hả anh. Mà dù có nói được thì có ai tin em không, khi mà con gấu bông bị mất lại y hệt con gấu bông trong cặp em.
- Sao em không về mách bà? Bà sẽ làm chứng.
- Em cũng định nói, nhưng.....
Nhỏ trầm ngâm một lát, liếc mắt nhìn ra xa, buồn bã:
- Lúc em chạy về nhà định nói với bà.... thì lúc đó bà đang bệnh, ho nhiều lắm. Em cứ cuống lên hết chạy kêu người này đến kêu người khác, nhưng chẳng ai hiểu em nói gì nên chẳng quan tâm, họ còn bực mình và chửi em điên nữa, phải chi lúc đó có chú em thì tốt biết mấy. Đấy là lần em sợ nhất trong đời, nhìn bà ho vật vã mà em không biết phải làm sao, cũng may lúc đó có mấy người hàng xóm nghe tiếng ho mới chạy qua giúp, nên bà cũng khỏe lại. Em lúc đó hoảng quá nên chẳng còn nhớ gì tới con gấu bông nữa. Về sau em cũng không muốn nhắc tới nó nữa, bà già rồi, em không muốn bà phải thêm phiền phức vì mấy vụ này nữa, dù gì cũng chỉ là con gấu bông thôi - nhỏ nói với vẻ chín chắn hơn tuổi.
- Nhưng đó là quà sinh nhật...
- Cũng chỉ là món đồ chơi thôi. Với lại, anh biết không, hơn 2 năm trước, ngày anh sửa cho em con diều này, cũng chính là ngày sinh nhật em đấy. Con diều này cũng coi như là món quá anh tặng em. Em thích con diều này hơn con gấu bông đó nhiều, em cũng quên con gấu bông đó rồi.
Tôi không nói nữa, một cô bé còn nhỏ tuổi mà phải trải qua nhiều chuyện như thế, đã cứng rắn thế thì tôi không có khả năng nào để đưa lời khuyên hay an ủi nữa.
Mưa lại bắt đầu rơi, tôi nhìn ra xa và nói:
- Tới giờ cơm rồi, em nên về đi, giờ này chắc bà đang chờ em đấy!
Vy gật đầu, leo xuống. Toan quay đi thì tôi níu tay lại
- Khoan, hôn anh cái nữa đã!
- Anh này! Hôn hoài thế không chán sao?
- Không
Nhỏ hôn tôi. Mưa lất phất từng giọt, nhẹ rơi trên mái hiên, mái đầu, nhưng mưa không đem se lạnh lên trên đôi môi vốn đã rất ấm áp đó được. Khi hôn nhau, nhắm mắt lại cũng là lúc tôi ước những điều tốt đẹp nhất sẽ đến cho tôi và Vy.
Nụ hôn vừa dứt, nhỏ chạy vào phòng tôi, lấy trên bàn cuốn Đồi gió hú và băng ra ngoài cửa, dần khuất lấp sau những màn mưa, mỉm cười:
- Anh cho em mượn cuốn này nhé! Một ngày nào đó em sẽ trả lại!
Và giá như tôi biết cái ngày ấy sẽ không bao giờ đến.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Theo Trảm Yêu Trừ Ma Bắt Đầu Trường Sinh
Đạt hồ
Trả lời3 tháng trước
truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này