Logo
Trang chủ
Chương 32

Chương 32

Đọc to

Tôi ghét tất cả những người xung quanh và cảm thấy thế giới này thật tồi tệ. Tôi chỉ nghĩ về những viễn cảnh tiêu cực như bỏ nhà đi, tự tử, trở thành một thằng côn đồ như ba nói,.... để dằn mặt ba, để làm ba đau khổ, ân hận vì đã đánh tôi đến thế. Tôi không muốn làm con ba nữa, tôi không muốn liên hệ gì với những người này nữa, tôi muốn chấm dứt mọi thứ ở đây và bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mà không có ai sẽ làm phiền hay trách mắng tôi thế này.

(Thật sự mà nói thì không chỉ lúc nhỏ mà cả lúc lớn khi bị ba đánh tôi hầu như đều có những suy nghĩ thế này, và tôi dám chắc hầu như ai cũng đã từng có những suy nghĩ như thế, nào là muốn bỏ nhà đi, muốn tự lập không dính líu đến ba mẹ,... nói chung là muốn tìm cách chấm dứt với ba mẹ hay làm ba mẹ đau khổ, hối hận vì đã đối xử với mình như vậy. Giờ nghĩ lại mà thấy hồi đó mình trẻ con, đến khi lớn nhiều lúc bị ba mẹ mắng vẫn hay có suy nghĩ như thế, chỉ khác là sau một hồi suy nghĩ vớ vẩn, tự kiểm điểm lại bản thân thì nhận ra mình cũng sai thật, rồi lại tự thương bố mẹ, tự chín chắn hơn. Nói chung càng lớn quả đúng ta càng trưởng thành hơn.)

Mọi thứ chìm vào yên lặng cho đến chiều. Ba, chú và ông nói chuyện thì vẫn nói chuyện, bà vẫn cứ loay hoay hết việc này đến việc khác, tôi thì cứ nằm im thút thít mãi.

Khi mặt trời bắt đầu lặn, ba đi vào, lạnh lùng nói:

-Dậy! Về nhà với tao!

Tôi ngồi dậy, lau nước mắt.

-Chưa hết hè mà ba.

-Nín! Mày mà khóc nữa tao đập. Không có hè hiếc gì hết, để mày ở đây thì mày sinh hư thêm thôi.

-Con có hư đâu. Đã bảo....

-Im! Mày lí sự với tao hả?! Tao bảo về là về. Sau này mày khỏi cần đi học nữa, ở nhà đi biển với tao!

-Ba!

-Ba ba cái cc. Cho mày ăn học chỉ tổ phí tiền, ở nhà tao dạy mày lặn tôm tự kiếm sống, để mày lêu lổng ở trường thế nào mày cũng lại trấn lột, đánh nhau nữa.

-Ba, con không có muốn lặn tôm mà...- Tôi mếu máo, gào lên.

-Đi! Dọn đồ đi. Không nên người thì đừng có đi học nữa. Ở nhà tao dạy!

-Con không có muốn đi!

-Lẹ! Tao đánh à!

-Tại sao ba không chịu nghe con? Con bảo con không có hư mà...

-Đi!

Tôi nhìn ba, đôi mắt ông cương quyết và lạnh lùng đến vô cảm. Ông quắc mắt, nhìn tôi trừng trừng. Tôi cảm thấy ở đây đã không còn tình cha con nữa rồi. Ông không xem tôi là con, ông đang xem tôi là một nỗi nhục.

Được, nếu ba đã xấu hổ như thế, nếu ba đã không xem tôi là con, tại sao tôi phải xem ông là ba chứ.

Không nghe đầu đuôi đã vội quát mắng và chặn con đường học tập của con, bắt con phải làm theo ý mình.

Nếu vậy tại sao tôi phải nghe lời ông chứ. Tôi vốn không có sai, nếu có sai tôi đã sửa. Tôi hận ông. Tôi ghét ông.

Phải chi tôi có thể bỏ nhà đi. Ừ, tôi muốn bỏ nhà đi. Sợ gì mà không dám chứ. Cùng lắm thì chết đói, còn hơn phải sống vật vờ kiểu này...

Nỗi uất ức lên tới cùng cực, tôi thét lên một tiếng "Con ghét ba!" và chạy băng ra khỏi nhà. Bà nội thốt lên nhưng cũng giữ tôi không kịp.

Đằng sau, ba tôi còn quát vọng lên "Mày giỏi thì mày đi khỏi nhà luôn đi. Đi thì đừng có quay lại!!!"

Tôi chạy ù ra, băng thẳng qua đường, chả quan tâm mình đang chạy đi đâu nữa, chả quan tâm xung quanh có ai nữa.

Nước mắt cứ rơi vất vưởng dọc đường. Phía trước dần nhòe đi trong nước mắt. Kệ, tới đâu thì tới, sống chết cũng mặc, miễn sao ra khỏi chỗ đó là tốt rồi.

Tôi lao đầu chạy về phía trước, chưa bao giờ tôi dám nghĩ mình sẽ bỏ nhà đi.

Tôi chạy đụng nhiều người xung quanh, có người ngạc nhiên, có người chửi rủa, tôi cũng kệ, họ có là ai, họ có nói gì tôi cũng chả quan tâm.

Nếu đã không ai thương tôi thì cần gì tôi phải sợ chứ....

Chợt, tôi đụng vào một cô bé, đè nó ngã sầm xuống mặt đường. Tôi nằm trên người nó, úp mặt vào cổ nó, nước mắt vẫn giàn giụa không ngớt.

Ôi mùi hương quen quá. Tôi chống tay nhổm lên, nhìn xuống. Cô bé ngạc nhiên cực độ, tôi nhìn em, đôi mắt nhòe đi nhìn không rõ, nhưng tôi biết em vẫn đáng yêu như lần đầu tôi gặp, luôn luôn như thế. Bất giác nước mắt tôi cứ từng giọt nhỏ xuống, tôi bật khóc hu hu, tại sao trong lúc này đây, người tôi thấy chỉ có thể là em.

Nhỏ đưa tay lên làm thủ ngữ, nhưng nước mắt xóa nhòa khiến tôi không thấy được em muốn nói câu gì.

Tôi đứng lên và vùng chạy. Tôi biết đằng sau nhỏ đang ngồi dậy và nhìn theo tôi dần biến mất vào cuối con đường.

Tôi sẽ đi đâu bây giờ?

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đã nhớ một cuộc đời!
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này