Logo
Trang chủ
Chương 34

Chương 34

Đọc to

Ba giờ sáng, tôi đang cố chợp mắt trên cây. Mợ nó, lúc nãy ở với Vy thì vui vãi ra, lung linh ảo diệu, nhưng từ khi lủi về chỗ này thì hiu quạnh vãi, đám đom đóm cũng tắt ngóm, xung quanh tối sẫm lại, không đến nỗi không thấy gì nhưng màn đêm nó cứ mờ mờ ảo ảo thế này càng rợn người hơn. Có khi nào từ trên cây bỗng nhiên thòng xuống xác một người đàn bà treo cổ không nhỉ? Móa, nhìn đằng xa cứ như có mấy bóng người đảo qua đảo lại trong sương trắng, lâu lâu lại vang lên tiếng chó sủa. Tôi có hoa mắt không mà nhìn thấy một ông già lang thang trong đêm với ngọn đèn dầu tù mù, hình như ông ta không có chân thì phải. Gió lại cứ vù vù, thoảng nghe như tiếng một cô gái đang hát vu vơ đâu đây. Cứ thế này sợ chết mất, giờ thì chẳng dám trèo xuống để đi tè nữa. Phải chi lúc này có Vy bên cạnh thì đỡ biết mấy.

Tôi rúc người vào trong đám bao, rõ là mấy cái bao này không thay thế chăn mền được, đã lạnh lại còn bị mấy cái ảo tưởng quái quỉ kia hù cho lạnh hơn, thêm vo ve xung quanh mấy con muỗi đến bực mình, không làm sao đuổi chúng đi được. Tôi nằm co một bên đến tội nghiệp, phần vì lạnh phải nằm vậy mới ấm, phần vì sợ không dám quay lại, lỡ quay lại tự dưng thấy ai đó nằm cạnh mình thì tiêu.

Trong đầu tôi chỉ quanh quẩn những hình ảnh đáng sợ (sau này lớn lên nhiều lúc ngủ một mình vẫn thấy sợ như vậy), tôi nhăn mày, nhíu mặt vì ám ảnh, mệt mỏi quá, khó chịu quá, chỉ muốn có một viên thuốc ngủ để quên đi mọi thứ. Bất giác tôi lại buột miệng: "Vy! Vy..." Tôi cứ lẩm nhẩm tên em như thế, và bỗng dưng những điều đáng sợ kia chợt tan biến, chỉ còn trong trí óc tôi là khuôn mặt Vy, nụ cười của Vy, tôi thấy ấm áp hẳn lên, tôi không còn biết đây là đâu, tôi có là ai, tôi đang làm gì, tôi chỉ biết tôi vẫn luôn có Vy bên cạnh. Trong đôi mắt lúc này đã nhắm tịt của tôi chỉ có những hình ảnh đáng yêu của em, đôi tai vẫn nghe tiếng cười em văng vẳng, sóng mũi vẫn ngửi thấy mùi hương quen thuộc, đôi môi vẫn cảm nhận được nụ hôn nồng nàn, tay tôi vẫn trong tay em đấy thôi, tôi không nhìn vào màn đêm, tôi vẫn đang nhìn vào đôi mắt to tròn dịu dàng đó, mặc kệ tiếng muỗi vo ve, mặc kệ bọn oan hồn vất vưởng ngoài kia, tôi dần chìm vào giấc ngủ....

.........

Mọi thứ im lặng như thế được một chốc. Đang thiu thiu ngủ, tôi giật mình vì tiếng đá chân rầm rầm liên tục vào thân cây, cùng với giọng quát lớn của ba tôi: "Mẹ kiếp! thằng kia, mày có dậy không?!!" Tôi hoảng hốt bật dậy, ba và bà nội đang đứng dưới đó, trông có vẻ ba tôi đã say khướt. Ông nhìn tôi trừng trừng như muốn ăn tươi nuốt sống, chỉ tay gằn giọng: "Xuống đây! Mày xuống đây ngay!"

Sợ hãi, tôi từ từ leo xuống, khẽ tiến lại đứng cạnh bà nội. Lập tức ba xách tay tôi lên đá mạnh vào mông tôi mấy cái. Tôi ngã lăn ra đất, ông nhặt một cành cây gần đó quất túi bụi vào mông và chân tôi. Bà nội có cản lại nhưng ba cũng hất ra và xấn tới đánh tôi túi bụi.

Tôi khóc thét lên, giãy nãy, miệng kêu la "Ba ơi tha con! Ba ơi tha con". Ông vẫn đánh không dừng, vừa đánh vừa nói "Tha cmm mày chứ tha! Con nít con nôi mà dám bỏ nhà đi! Mày có còn coi tao là ba nữa không?!!!"

Tôi la khóc rần cả xóm, nhiều nhà đã bật đèn dậy hóng chuyện, họ chỉ ngồi trong nhà ngó ra chứ chẳng ai thèm can cả, dù sao buổi bấy giờ cha mẹ đánh con cũng không phải chuyện lạ, vả lại chắc họ đang nghĩ đây là chuyện nhà người ta.

Ba tôi vốn tính nghiêm khắc và dễ nổi nóng, ông luôn quan niệm "với con trai cần phải cứng rắn để nó bản lĩnh, mạnh mẽ hơn", nhưng đánh con tàn nhẫn thế này thì đây là lần đầu.
(Tuy nhiên ông vẫn là một người cha tốt có ý thức, ông chỉ đánh chủ yếu vào mông thôi, dù say ông vẫn không quên đây là con mình.)

Vừa đánh ông vừa chửi: "Mẹ mày, con với cái, dám tự tiện bỏ nhà đi, biết tao kiếm mày suốt đêm không, hả, hả,...", "thằng mất dạy, thằng hư đốn, mày nghĩ mày là ai, mày là ai mà không coi bố mày ra gì, muốn đi thì đi muốn về thì về, mày là ông hoàng hả,...", "tao mắng mày mày ức hả, mày nghĩ mày đúng hay sai, hết trấn lột rồi đánh nhau rồi bỏ nhà đi, tao không tin nổi mày là con tao nữa,...",.....

Ông liên tục dùng những lời cay nghiệt nhất để mắng mỏ tôi. Ông lôi tôi đánh từ chỗ ruộng muối cho đến tận nhà.

Cái roi cong dần, rồi "rắc", ông quăng cái roi sang bên, tiếp tục dùng chân đá liên hồi vào tôi, thỉnh thoảng lại tát tôi mấy cái, đêm đó là lần bị đòn kinh khủng nhất đời tôi.

Hàng xóm nhiều người chạy ra ngoài xem, họ đứng cạnh hàng rào xì xầm to nhỏ, dù bị đánh đau cả trời đất và bị tiếng quát của ba làm nhức cả tai, tôi vẫn thoáng nghe vài câu nói: "Trời, cái thằng, đi đâu mà nửa hôm nửa khuya...", "A! Ra là cái thằng đánh nhau hôm bữa. Nay lại còn dám bỏ nhà đi cơ đấy!", "Thằng này mà không dạy nó thì trước sau gì cũng thành đầu đường xó chợ...", "Ông đừng để cho con mình tới gần thằng này nghe chưa", "Chậc, được ông bà nội nuông chiều quá riết hư", "Tui thấy bạo lực quá ông à, có đánh thì đánh nhưng mà tàn nhẫn thế kia cũng không được"....

Trong màn đêm vốn đã tối mịt, cuộc sống trước mắt tôi lại càng tăm tối hơn, đầu óc tôi quay cuồng với những trận đòn, tôi không rõ lúc đó mình đã nghĩ gì, hay có còn nghĩ được gì không, tôi chỉ nghe tiếng kêu la thảm thiết của mình, tiếng mắng chửi của bố và những lời bàn tán đầy chỉ trỏ khốn nạn kia. Tôi vừa đau vừa xấu hổ, dường như mọi người đang nhìn tôi như nhìn thằng mất dạy, một loại rác rưởi không đáng chạm tay vào,...

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Vạn Đạo Trường Đồ
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này