Logo
Trang chủ
Chương 50

Chương 50

Đọc to

- Cô ơi, lấy con cây dù! - Tôi nói với người bán hàng.
- Để chi vậy con?
- Dạ mua dù không để che thì để làm gì hả cô.
- Con ướt như chuột lột thế kia còn mua dù che làm gì?
- Đề phòng thôi cô. Biết đâu có một cô gái vô tình mắc mưa chạy đến, cô ấy đang lo sợ bị ướt thì con lấy dù che cho cô ấy, cô ấy sẽ nhìn con và nghĩ đây là định mệnh, rồi mang lòng yêu con, hai đứa sẽ cưới nhau, sống hạnh phúc bên nhau và có 2 đứa con gái đặt tên là Ngọc Diễm và Huyền My. Vậy nên nếu cô không bán con cây dù thì cô đã vô tình hãm hại số phận một cô gái rồi đấy!
- ... Rồi, vậy con muốn lấy cây nào?
- Để coi, cây màu hồng khá dễ thương, cây màu vàng thì tươi tắn, hay lấy cây màu trắng cho lãng mạn nhỉ? Quyết định rồi, cô ơi lấy con cây nào rẻ nhất đi cô.
- ... Của con đây, 20.500đ - Mặt bà bán hàng có vẻ cau có.
- Con bo luôn cô 500đ.
- Cảm ơn con.

Nghĩ lại dù ngày đó rẻ thật, bây giờ mua ít nhất cũng 50.000đ.
Hay thật, một kẻ dầm mưa nãy giờ lại đi mua dù che cho khỏi bị ướt. Thật sự không muốn mua dù đâu, chỉ là tắm mưa một mình thấy hơi cô đơn thôi. Bây giờ về nhà với bộ dạng này thể nào cũng bị la té tát, mà trú mưa một chỗ chờ đồ khô thì chán quá, thôi đành mua dù dạo mưa một lát vậy, khi nào áo quần ráo nước thì về.
Cơn mưa rào vẫn rải dạt không ngừng, rốt cuộc nó còn muốn tôi đón nhận điều gì nữa đây?
Một vài cặp tình nhân đi qua, họ che chung ô và nhìn tôi xì xầm:
- Anh nhìn kìa, tên kia đi một mình thì thôi lại còn che dù, í, dù hình trái tim nữa cơ đấy!
- Tội nghiệp, chắc FA nặng quá nên tự sướng một mình. Thôi đừng chọc người ta nữa em ơi. :canny:
Tôi lủi thủi bước đi. Giờ nhìn lại cây dù mới chợt nghĩ bà bán hàng hình như cố tình troll tôi.
Dọc con phố đã lưa thưa vài người. Cảm giác che dù coi bộ cũng không tệ, có nhiều người cũng che dù giống tôi, hầu hết họ đều cười nói vui vẻ, có đôi có cặp riêng, có lẽ chiếc ô vốn sinh ra dành cho 2 người, tự dưng tôi thấy lạc lõng quá, phải chi có ai đi chung ô với tôi thì đỡ biết mấy.
Tôi chẳng biết mình đang đi đâu nữa, chỉ biết đôi chân cứ muốn bước đi, còn tâm trí lại lần theo những hồi ức. Người ta thường nhớ về kỉ niệm khi đi qua những con đường cũ, nhưng với tôi con đường này dù không quen kỉ niệm vẫn cứ ùa về.
Tôi biết mưa rào thật khó chịu, vậy nên tôi đã cố để hết tâm trí trong những cuộc vui với Như vừa rồi, nhưng khi em vừa đi khuất hình bóng cô bé lúc xưa lại ùa về, rồi tôi mua dù để tránh bị dính mưa hòng chặn đứt dòng suy tưởng đó, và cây dù lại vô dụng. Đến bao giờ tôi mới thôi lang thang khỏi con đường ngập mưa này đây. Mọi chuyện đã qua lâu rồi, tôi cũng ngỡ tôi đã quên lâu rồi, ấy vậy mà mưa xuống mọi thứ lại ào về như mới ngày hôm qua, thật sự tôi rất mệt mỏi và chán ghét. Nhưng con đường lại vẫn cứ mưa!
Ô đằng kia có một quán hớt tóc vẫn đang mở, người thợ ngồi vêu trước cửa chán nản nhìn trời, có lẽ vì trời mưa nên ông ta không có khách. Không biết ông ấy có đang mong hết mưa như mình không?
Có một bác xích lô đang hì hục đạp xe trên đường, bà khách ngồi trước có mái che nên cứ thản nhiên như không, mặc người đằng sau thở hồng hộc gắng sức chạy chiếc xe đi, ông ấy già và gầy còm, cả thân người ướt sũng, lâu lâu lại lấy tay quệt nước trên mặt để thấy đường chạy, tôi tự hỏi làm sao bà khách kia lại bắt ông ta phải đạp dưới trời mưa thế này, đi xích lô dưới mưa là một thú vui ư? Vì đồng tiền ông phải bất chấp sức khỏe mình vậy ư? Ông ấy trông khổ sở quá chừng. Không biết ông ấy có đang mong hết mưa như tôi không?
Có một thằng nhóc vừa chạy dưới mưa vừa gọi mẹ. Trông nó hốt hoảng và lo sợ cực độ. Tôi lại gần che ô cho nó, hỏi:
- Em làm sao thế?
- Anh... - Nó òa khóc hu hu - Em bị lạc mẹ! Mẹ mới đứng đây tự dưng biến mất, em chạy đi tìm mẹ nhưng chẳng thấy mẹ đâu... Anh có thấy mẹ em không?! - Nó khóc nức nở.
- Không, anh không thấy.
Mưa dày thế này làm sao nó thấy được. Tôi đứng im che ô cho nó, nó cũng không muốn rời tôi vì lúc này tôi là người duy nhất nó níu lấy được. Trông nó bơ vơ mất phương hướng chả khác gì tôi. Tôi cũng không biết nên giúp nó tìm mẹ thế nào, tôi không giỏi lắm trong việc tìm người đi lạc. Thôi thì đứng đây với nó chờ lúc mưa tan vậy.
Thằng nhỏ đứng một chỗ vừa khóc vừa hét lên "Mẹ! Mẹ!". Không biết tiếng kêu của nó có vượt qua làn mưa dày đến tai mẹ nó không, nếu được thì thật kì diệu.
Được khoảng một chốc khi thằng bé bắt đầu đuối sức, mẹ nó quay lại, bà dầm mưa với một khuôn mặt buồn bã pha chút hổ thẹn. Bà đến trước mặt con, không quan tâm tôi đứng đó, thằng nhóc chạy lại ôm mẹ, bà ẵm nó lên ôm vào lòng và miệng nói liên tục những câu xin lỗi, mẹ sai rồi và mẹ sẽ không bao giờ làm thế nữa. Tôi không biết chuyện gì xảy ra với bà ta nhưng chắc chắn một điều bà ta rất thương con, và tên nhóc này sẽ không bao giờ phải lạc mẹ lần nữa.
Bà ấy quay sang tôi cảm ơn, tôi gật đầu và bỏ đi. Không biết lúc nãy thằng nhóc kia có mong cơn mưa mau hết để đi tìm mẹ không nhỉ? Phải chăng tiếng kêu tưởng như vô vọng của nó đã đến được tai mẹ nó và hối thúc bà ấy quay về? Nếu lúc nào đó anh gọi tên em dưới cơn mưa rào, em có nghe thấy và nhớ đến anh không?
Tôi quay lại nhìn 2 mẹ con ấy, họ đang âu yếm nhau mặc kệ trời mưa. Tôi thầm ghen tỵ với nó, thằng nhóc thật may mắn!
Tôi lại rảo bước trên con đường dài. Tôi tự hỏi chiếc ô rẻ tiền sẽ chịu được mấy trận mưa nặng hạt như này nữa đây.
Tôi lại thấy một đôi nam nữ đang cãi nhau, họ đứng dưới mưa xích mích ỏm tỏi và rồi chia tay, chàng trai lạnh lùng bỏ đi mặc cô gái ngồi ôm mặt khóc rưng rức. Tôi đứng nghe câu chuyện và thở dài. Đến bao giờ những cặp yêu nhau mới thôi chia tay vì những lí do vớ vẩn đây?
Cô ấy trông thật tội nghiệp! Tôi tính bỏ đi nhưng đôi mắt đẫm nước kia lại khiến tôi chùn bước, tại sao cứ phải giống đôi mắt ấy thế chứ! Tôi lại thở dài vì nghĩ mình là một kẻ bao đồng...
Tôi chạy theo tên con trai kia giữ hắn lại, hắn quay sang tôi giận dữ hỏi:
- Gì đây?!!!
Tôi thở hồng hộc, rồi ngước mặt lên nhìn hắn:
- À không có gì, tôi chỉ muốn cảm ơn anh thôi. Tôi yêu cô gái kia lâu rồi nhưng vì anh nên tôi không tiến tới được. Hôm nay hai người chia tay thật may quá, cuối cùng tôi đã có cơ hội được ở bên cô ấy. Vì vậy tôi muốn cảm ơn....
Chưa dứt lời anh ta đã vung tay đấm mạnh vào mặt tôi cùng tiếng chửi "Đồ chó! Ai cho mày lại gần người yêu tao!". Tôi bị một cú ngã lăn ra đất, mẹ nó, quần áo mới khô chưa được lâu lại ướt nữa rồi. Anh ta nhìn tôi với đôi mắt giận dữ và rồi chạy về phía cô gái đang khóc.
Tôi ngồi dậy, đầu còn choáng váng, mọi thứ hoa hết cả lên, cú đấm tên đó mạnh thật. Tôi lần tay mò tìm cây dù, à đây rồi, tôi đứng dậy che ô lên đầu lảo đảo bước tiếp. Tôi đưa tay rờ miệng, mọe chạy máu rồi, có giận cũng không cần mạnh tay thế chớ!
Bây giờ lại phải chờ thêm một lúc nữa cho đồ khô mới được về nhà.
Trên con đường dài, tôi bỗng thấy có hai cha con ngồi dưới tán cây nhấm nháp ổ bánh mì. Một cơn mưa thôi mà lắm chuyện xảy ra nhỉ!
Trông họ có vẻ là người vô gia cư, áo quần rách rưới, đứa bé gái ngồi bên cha gặm nửa ổ bánh mì đã ướt nhẻm, đôi mắt to tròn sợ sệt nhìn ra ngoài đường. Người cha cứ nhấm miếng bánh được chút lại ho lên khù khụ, tay ôm ngực cúi gập người xuống, ông ho luôn cả những miếng bánh ít ỏi ông cố lắm mới nuốt được vào, những lúc đó con bé lại cuống lên ôm lấy cha khóc nức nở, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt chỉ biết kêu lên mấy tiếng "Cha! Cha!" tuyệt vọng.
Người cha nửa ổ bánh mì xem ra vẫn chưa ăn được gì, cái bánh ướt nước vốn đã chẳng ngon lại còn cứ ăn một chút lại ho, ăn một chút lại ho, trông ông ấy vật vã quá chừng, đứa con còn đau khổ hơn. Người cha cứ ho xong lại quay sang xoa đầu con gái, bảo rằng "Cha không sao, ăn tiếp đi con." Nhưng tôi biết hai cha con ấy vốn chẳng ăn được miếng gì vào bụng cả. Con bé cứ cắn được miếng lại quay sang nhìn cha, đôi mắt lo lắng. Tội nghiệp, con bé còn quá nhỏ! Lâu lâu mưa trên đầu dạt xuống, người cha lại vòng tay che mưa cho con, tán cây trên đầu họ quá mỏng hầu như chẳng che chắn được chút nào.
Tôi bước tới, trong túi tôi lúc này còn duy nhất 10.000đ, tôi móc ra đưa cho người cha:
- Chú ơi! Con còn 10 ngàn, cho chú này!
Người cha cúi đầu do dự rồi nhận tờ tiền, cảm ơn tôi. Tôi biết ông không phải ăn xin nhưng vì thương con gái nên đành đưa tay nhận tiện, chỉ 10 nghìn nhưng tôi thấy trong ánh mắt ông là sự hổ thẹn. Tôi hỏi:
- Sao hai người không vào nhà nào đó trú mà lại ngồi đây?
Người cha không trả lời, ông lại ho lên liên hồi. Đứa bé gái nghe vậy mới nói:
- Họ đuổi cha con em ra ngoài đó anh, họ bảo ăn mày rách rưới không được ngồi trước cửa nhà!
Rồi con bé lại rưng rưng nước mắt:
- Tụi em ngồi nhà nào họ cũng không cho, có người còn lấy chổi đuổi đi.... - Con bé òa khóc -... Cha em... cha em đang bệnh... dầm mưa thế này làm sao ông chịu nổi...
Con bé lấy tay quệt nước mắt, chốc chốc lại liếc cha đôi môi run run. Tôi nhìn xuống đất, cảm thấy bất lực, giá như tôi lớn thêm chút nữa, đây là lần thứ 2 tôi nói câu này, lần trước tôi mong mau lớn để có thể tự lập làm những gì mình muốn, nhưng lần này tôi ước mình mau lớn để có khả năng giúp đỡ những người này, bây giờ một thằng nhóc còn đi học như tôi thì làm được gì chứ, phải, giá như tôi lớn hơn chút nữa!
Tôi đưa chiếc ô cho đứa bé:
- Em cầm lấy chiếc ô này đi!
- Anh....
- Em không muốn ba bị cảm nặng hơn đúng không?
- Nhưng... nhưng mà... đó là ô của anh...
- Em thấy chiếc ô màu hồng trái tim này có hợp với anh không? Vì nó mà nãy giờ anh bị người ta soi mói, chê cười nhiều rồi đấy. Em lấy giùm anh đi mà! Anh không muốn bị trêu chọc nữa đâu. Coi như để trả ơn 10 nghìn của anh lúc nãy nha, em lấy quách chiếc dù xấu xí này cho anh là một lời cảm ơn xứng đáng rồi đấy!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tâm Linh: Ngôi Làng Linh Thiêng
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

3 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này