Logo
Trang chủ

Chương 94

Đọc to

Mẫn tiếp tục nhìn tôi, chờ đợi, rồi buông một tiếng thở dài:

- Được rồi, ông cứ im luôn đi! Cứ im như vậy đi!! Đừng bao giờ nói chuyện với tui nữa!!!

- Nói nhiều quá, sao cô không biến mẹ nó luôn đi!!! - Tôi lớn tiếng.

Sau vài giây ngỡ ngàng, Mẫn bặm môi, khẽ liếc nhìn ra nhánh cây đằng xa, rồi như cố kìm nén, Mẫn thở ra, khẽ nói:

- Tốt thôi, ông sẽ không bao giờ phải gặp tui nữa! - Tôi nghe thấy trong câu nói ấy một chút nghẹn ngào.

Rồi Mẫn quay lưng bỏ đi.

Dafuq! Tôi vừa nói cái gì thế này?! Đó không phải là điều tôi muốn nói!

Tôi muốn mọi thứ trở lại bình thường! Tôi muốn hai đứa vẫn là bạn, vẫn cãi nhau, đánh nhau, nhưng không bao giờ thực sự giận nhau. Sao mọi chuyện đã tệ lại còn tệ hơn thế này?!

Tôi bực mình dậm mạnh chân xuống đất... Ặc, cái chân đau chết tiệt!

Tôi nằm dài ra, ngắm trời. Nếu đây là phim Hàn Quốc, chắc nhân vật nam đã đứng dậy, mặc kệ cái chân đau, chạy theo cô gái, xin lỗi, giải thích mọi chuyện, sau đó cả hai tay bắt mặt mừng, nước mắt rưng rưng, ôm nhau và mọi chuyện xí xóa, rồi từ đó hai người sống hạnh phúc mãi mãi về sau...

Phải, nên như thế... Tôi cựa mình, nằm nghiêng một bên.

Chậc, tôi còn chưa xin lỗi Mẫn một tiếng vì chuyện lúc nãy...
……….

Mấy ngày liền, tôi không gặp Mẫn, cứ như Mẫn bốc hơi khỏi cuộc đời tôi vậy.

Mẫn cũng không đến trường tôi chơi bóng nữa.

Cảm giác thật thiếu vắng...

Tôi dồn tâm trí vào bóng rổ. Tôi đến phòng tập sớm hơn và về muộn hơn mọi người. Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng, nếu Mẫn đột nhiên xuất hiện, tôi sẽ luôn có mặt ở đó.

Mẫn không đến, tôi lại lao đầu vào luyện tập, tập miệt mài đến nỗi nhiều lần thầy giáo phải ngăn lại, sợ tôi đứt hơi mà chết.

Tôi để ý, mấy lần anh đội trưởng gọi cho Mẫn, nhưng Mẫn hoặc không bắt máy, hoặc từ chối.

Tôi cũng thử gọi cho Mẫn, nhưng dĩ nhiên, Mẫn không trả lời, nhắn tin cũng không rep, hoặc rep lại mấy câu "Ai zậy?", "Có quen không?"... có vẻ Mẫn đã xóa tên tôi khỏi danh bạ rồi. Và chắc cũng xóa luôn tên tôi khỏi đầu Mẫn rồi.

Dĩ nhiên, tôi cũng không dám đến phòng tập gym tìm Mẫn. Chắc thấy tôi, Mẫn sẽ làm lơ và bỏ đi thôi.

Chà, phải chi Mẫn cứ đánh tôi sống dở chết dở như hồi trước, có phải hay không...

Có lúc tôi tự hỏi: Sao mình phải suy nghĩ nhiều nhỉ? Chẳng phải đây là điều mình muốn sao?

Mình đâu muốn chơi với một con les. Xung quanh mình còn rất nhiều cô gái ngoan hiền và xinh đẹp... và ngực bự nữa.

Tôi ngồi liệt kê những điểm xấu của Mẫn. Đó là một danh sách dài. Cô gái này không đáng để tôi chú ý.

Tôi tập trung vào việc học. Sáng đến trường, chiều về lại ngồi vào bàn học đến khuya. Sau một tuần, học lực của tôi tăng lên rõ rệt (mặc dù điểm số của tôi vốn đã cao). Tôi tổ chức những buổi học nhóm và tích cực tham gia các hoạt động của trường. Chuyện của Mẫn không khiến tôi phải bận tâm.

Những tuần sau đó, tôi cố dành thời gian cho gia đình, giúp mẹ việc nhà nhiều hơn, đi biển với ba, dạy học cho em gái, thường xuyên đi thăm ông bà... Không có Mẫn, cuộc sống của tôi đã tốt đẹp hơn rất nhiều.

Tôi bắt đầu trau chuốt bản thân, diện đồ bảnh hơn khi ra đường, đọc nhiều sách hơn để nâng cao tri thức. Tôi nghiên cứu nhiều tài liệu về nhiếp ảnh, giá cả của những chiếc máy ảnh, và bắt đầu lập kế hoạch dành dụm tiền để mua một chiếc máy ảnh Canon... Tôi sẽ dành cuộc sống mình cho nhiếp ảnh, và không để tâm đến cô gái nào đó nữa...

Hơn một tháng trôi qua...

Mùa đông đến, bầu trời thiếu nắng, cả thành phố chìm trong một màu xanh xám ảm đạm. Gió từng đợt lướt qua, se cắt đôi má trần của những người qua đường. Ai cũng khoác thêm chiếc áo dày cộm, rúc vào túi áo những bàn tay trắng bệch như thiếu máu. Cứ vài giờ lại đổ một trận mưa phùn, đem theo hơi ẩm tràn vào từng ngõ phố, thấm vào từng vách nhà, mái chiếu... Mặt đường không có nước, nhưng như bị nhũn ra vì mưa dầm, nhiều chỗ lầy lội, bùn sình rất khó đi.

Tôi gõ cửa, rồi nhanh chóng đút tay vào túi quần, đứng nép mình bên hiên nhà, ngắm mưa bay bay. Những giọt mưa phùn chưa rơi xuống đất đã vội tan biến vào không trung.

Nửa phút sau, có người ra mở cửa. Tôi gặp cô Thu, cô ngạc nhiên:

- Ủa, Huy, sao con đứng đây?

- Dạ, con đến tìm Hân, có Hân ở nhà không cô?

- À, nó đang ở dưới bếp. Con vào đi.

Lúc này là buổi chiều, hai mẹ con đang ăn nhẹ. Tôi chưa gặp bố Hân, và cũng chưa bao giờ hỏi Hân về bố cậu ấy. Những lần đến nhà Hân chơi, hai đứa đều chỉ ngồi ở xích đu trước hiên, đây thật ra là lần đầu tiên tôi bước vào nhà Hân.

Bên trong nhìn qua cũng khá bình thường, nhưng không biết do thời tiết hay do tâm trạng tôi lúc này, mà căn phòng bỗng đượm một nỗi buồn khó tả. Mọi thứ trong nhà dường như chứa đựng một hoài niệm xa xăm nào đó mà tôi không biết đến. Bất giác, tôi nghĩ rằng việc hỏi chuyện về bố Hân là điều không nên.

Tôi theo cô Thu xuống bếp. Hân thấy tôi cũng ngạc nhiên, rồi mỉm cười, nhanh chóng dọn trái cây ra bàn. Mới buổi chiều, nên cô Thu không bật đèn, trong nhà ánh sáng cứ loang loãng một màu xám xanh không rõ, nửa mờ nửa nhạt, thoáng chốc, tôi nghĩ mình đang sống trong một miền ký ức.

Cô Thu ngồi cạnh, hỏi han chuyện học tập của tôi. Tuy lên trung học ít khi gặp cô, nhưng tôi vẫn luôn xem cô như người mẹ thứ hai của mình. Tôi vẫn nhớ như in những ngày hai cô trò ngồi bên ghế đá sân trường, cắm đầu vào sách thủ ngữ, rồi thử nói chuyện bằng tay, mọi thứ thật thú vị.

Cô Thu và Hân dường như đã trở thành hai người không thể thiếu trong cuộc đời tôi.

Chúng tôi đã có một buổi trò chuyện vui vẻ, hầu như chỉ tám về những thứ linh tinh, nhưng với tôi, thế là đủ. Tôi đến đây cốt chỉ để nhìn thấy Hân, để vơi bớt tâm tư trong lòng.

Khi chúng ta muốn quên đi một cô gái, cách tốt nhất là tìm đến một cô gái khác, một cô gái xinh đẹp càng tốt.

Ừ đấy, tôi vẫn chưa quên được Mẫn. Nói gạt đi, nhưng vẫn nhớ đấy thôi.

Tôi khó chịu khi hai đứa bỗng dưng kết thúc như thế này. Còn không có một lời tạm biệt. Một mặt, tôi rất ghét Mẫn, một mặt, tôi chỉ muốn chạy ngay đến tìm Mẫn và làm hòa. Phải chăng tôi đang lụy tình? Ừ, chắc vậy, mà kệ đi, dù gì đánh lừa bản thân suốt thời gian qua cũng không phải điều tốt.

Tôi rời nhà Hân lúc trời sẫm tối. Cảm giác bây giờ dễ chịu hơn nhiều. Lối nói chuyện ngọt ngào của Hân trong phút chốc khiến tôi bỏ quên những cô gái khác, nếu không tỉnh táo, chắc tôi đã nghĩ mình yêu Hân đến nơi rồi ấy. Chậc, tên nào phước đức ba đời sau này mới lấy được Hân.

Tôi rảo bước trên phố. Ánh đèn đường vẫn rọi bóng xuống như mọi khi, những chiếc đèn hư vẫn chưa được sửa. Có vài cơn mưa lất phất, rơi nhẹ như phun sương. Trời lạnh, nên các quán phở đông hơn mọi khi, các lò nướng bánh xèo nghi ngút khói dễ dàng cám dỗ những kẻ qua đường.

Đề xuất Tiên Hiệp: Nghịch Mệnh Vạn Thế, Ta Đánh Nổ Tiên Đế
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này