Logo
Trang chủ

Chương 95

Đọc to

Tôi lại gần một xe bán phở, bà cụ ngồi vắt chéo chân, nhìn những thực khách của mình ăn ngon miệng. Tôi khẽ gọi:

- Bà ơi!

Bà lão quay lại.

- Nhớ cháu không? - Tôi hỏi.

Bà lão nhìn tôi, tỏ vẻ nghĩ ngợi.

- Con là cái đứa ăn thiếu tiền của bà lần trước, rồi được người ta trả tiền giùm này. - Tôi nói.

Bà nhìn tôi trong giây lát, rồi à lên:

- Bà nhớ rồi, con là đứa được con Sương trả tiền giùm.

Tôi mỉm cười, nhìn ra xung quanh.

- Thế... bạn Sương đó hiện có ở đây không bà?

- Không. Nhưng nó thường ra đây lắm, con cứ lui tới, thế nào cũng gặp nó.

- Dạ, con còn phải trả bạn ấy tiền, với một lời cảm ơn nữa.

- Ha ha, chắc gì con bé nhớ. Nhà con bé giàu lắm, nó chẳng để ý hai mươi nghìn đâu.

- Dạ, dù thế nào con cũng phải trả, bạn ấy không nhớ cũng được, con chỉ không muốn mắc nợ thôi.

- Ừ, tốt... nhưng bà khuyên này, con đừng trả bằng cách đưa tiền cho con bé, nó không nhận đâu. Hãy mời nó một tô phở, coi như trả 20 ngàn luôn. Con bé lém lắm, phải lắt léo một tí mới chơi với nó được.

- Bà hiểu rõ bạn ấy nhỉ.

- Ồ, nó là bạn thân của bà đấy - Bà cười - Trước bà làm vú nuôi ở nhà nó, giờ bà đi bán phở, nó cũng biết, nên hay đến chơi. Cứ mỗi lần bố mẹ nó cãi nhau, nó lại chạy đến đây tìm bà tâm sự, riết rồi bà là nơi trút bầu tâm sự của nó luôn, ha ha...

- Bố mẹ bạn ấy hay cãi nhau lắm hả bà?

- Ừ, nhà giàu thường vậy, cứ của cải nhiều lên là lại nảy sinh mấy chuyện không đâu. Có lần họ còn ly thân nữa cơ...

Tôi ngồi nghe bà kể một lát nữa, rồi đứng dậy ra về, tự nhủ lần sau nhất định phải gặp bạn Sương đó mới được. Bất giác, tôi nghĩ đến những lúc ba má cãi nhau, rồi lúc tôi và Mẫn cãi nhau, toàn những chuyện tào lao. Phải chăng cái tôi quá lớn đã vô hình chung tạo ra bức ngăn cách giữa hai bên, khiến cuộc cãi vã không thể đi đến hồi kết?

Đang suy nghĩ linh tinh, tôi bỗng khựng lại khi thấy trước mặt tiến tới một bóng người.

Tôi thấy Hùng đang cõng Mẫn, bước nhanh tới. Mẫn nhắm nghiền mắt, tay quờ quạng rơi về phía trước, lâu lâu lại bấu chặt vai thằng Hùng, miệng ú ớ nói gì không rõ. Hùng lâu lâu lại xốc Mẫn lên, như để Mẫn khỏi ngã về sau.

Thấy tôi, Hùng liếc vội như một cái chào, rồi rảo bước qua.

- Mẫn bị gì thế? - Tôi bám theo hỏi.

- Nó uống say.

- Say?! Có chuyện gì vậy?

- Mẫn mới gặp anh nó.

Tôi dừng lại, nhìn Hùng cõng Mẫn dần khuất dạng ở cuối con đường. Nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy vật vờ trên đôi vai kia, tôi không rõ Mẫn đã trải qua chuyện gì, nhưng chắc chắn chuyện ấy cũng đủ để khiến tôi xao động...

Đề xuất Voz: Hối hận vì lấy vợ sớm
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này