Hết tiết, tôi gọi điện về hỏi thăm chị Hà tình hình của QC. Chị đáp "cô bé chỉ bị trúng gió và chị đã cạo gió cho rồi. Chắc sẽ mau khỏi thôi". Điều đó khiến tôi an tâm hơn nhiều.
Trưa về, tôi đi với thằng Khánh vì mẹ ở lại họp tổ văn. Về đến nhà, vừa thấy mặt tôi chị Hà đã "sai".
- "Cậu ấm! Mang bát cháo này lên cho QC đi"
- "QC đỡ hơn nhiều không chị?", tôi vừa hỏi vừa đỡ bát cháo từ tay chị.
- "Đỡ nhiều rồi. Ăn bát cháo này xong chắc chiều lại bay nhảy ngay thôi", chị Hà nhe răng cười.
- "Mà em ấy có tự ăn được không hay...", tôi toát mồ hôi hột khi nghĩ đến những chuyện sau đó.
- "Ai biết! Có gì thì M giúp QC đi chứ chị đang dở tay", chị Hà che miệng cười.
- "Thôi! Để em nấu tiếp cho, chị lên cho em ấy ăn đi", tôi giãy nảy.
- "Em nấu để lát nữa về cô chú mắng cả hai chị em luôn à? Lên đi", chị lấy hai tay đẩy vào vai tôi rồi tiếp. "Đàn ông phải mạnh mẽ, nhưng sự ân cần cũng quan trọng không kém, hiểu chưa?"
Tôi cum cúp làm theo lời chị. Sau khi thay quần áo xong xuôi, tôi mang bát cháo sang phòng mẹ. QC vẫn đang nằm trên giường, thiêm thiếp ngủ. Cô bé thuộc dạng con gái khi khóc nước mắt nước mũi tè le lá me xấu òm, nhưng khi ngủ thì xinh xắn như một thiên thần. Da trắng hồng, gò mũi cao, bờ môi mọng nước và gò má ửng đỏ với một vài sợi tóc bết vào. Tôi nhẹ nhàng lại gần phía giường, đặt bát cháo lên trên mặt bàn rồi khẽ khàng lay vai em.
- "QC! Dậy đi em"
Phải chờ đến lần thứ ba, cô bé mới mở mắt.
- "Em ngủ lâu chưa?", em lấy tay khẽ dụi mắt.
- "Chưa. Em hết chóng mặt chưa?", tôi đưa tay đỡ QC ngồi dậy dựa vào thành giường.
- "Còn một chút thôi ạ", QC mỉm cười rồi đưa tay lên bóp trán.
- "Sống kiểu gì mà đến gió cũng ghét nữa là sao?", tôi chọc.
- "Em ít khi bị ốm lắm, chẳng hiểu sao..."
- "Thế mới bảo..."
Tôi vừa cười vừa múc một thìa cháo đưa lên miệng thổi.
- "Há miệng ra", tôi ra lệnh.
Hơi bất ngờ trước hành động của tôi, nên QC ban đầu có vẻ hơi ngạc nhiên. Nhưng khi thấy thìa cháo kê ngang miệng, em cũng chẳng từ chối...
- "Cháo ngon ghê", QC tấm tắc khen bằng cái giọng nhỏ xíu.
- "Lớn rồi mà cứ làm như em bé ấy", tôi thổi thìa cháo thứ hai trước khi bón cho em.
- "Hihi. Ốm này thì em ốm hoài cũng được"
- "Tưởng em không ăn được mới bón cho em, chứ tính hình này thì cũng ổn rồi"
Nói điều tôi nhấn bát cháo về phía cô bé rồi đứng phắt dậy tính bỏ đi.
- "Anh mang bát cháo xuống nhà đi, em không ăn nữa đâu", dứt lời QC trườn người, nằm xuống.
Đến giờ làm màu rồi đấy, tôi cười thầm trong bụng.
- "Ừ! Vậy để anh mang xuống", tôi cố gắng nhấn mạnh từng chữ trong khi QC vẫn quay mặt vào phía trong, không đáp lại.
- "..."
Tính thi gan à. Thích thì chiều. Tôi cố tình để tiếng đĩa, bát va vào nhau không chỉ để chứng tỏ sự... không thèm quan tâm của mình mà còn hy vọng tiếng động sẽ làm QC chột dạ mà thay đổi quyết định. Nhưng, lần này cũng như những lần trước, tôi bao giờ cũng là người chịu đầu hàng trước...
Tôi đi thật chậm, chân nện xuống đất ầm ầm và để bát đũa va vào nhau loảng xoảng, nhưng cô bé nhất quyết không quay đầu lại. Người gì đâu mà lì lợm thế không biết. Tôi chờ mãi cho đến khi cánh cửa đóng lại và một phút sau đó áp tai vào nghe ngóng cũng chẳng thấy gì. Cực chẳng đã, tôi đành chào thua.
- "Dậy... anh bón tiếp"
Nghe thấy chữ "dậy", tôi đã thấy QC bật dậy như cái lò xo, ngồi vào vị trí cũ trong khi miệng thì cười toe.
- "Thử thách làm gì cho khổ vậy anh", em xát muối vào nỗi đau của tôi.
- "Anh sợ em chết đói, lăn quay ra đấy thì còn khổ nhau hơn", tôi bĩu môi.
- "Chứ không phải anh đang lo cho em à?", cô bé hấp háy mắt trêu ngươi tôi.
- "Em bị ảo à? Lo là lo thế nào?", tôi cốc nhẹ vào trán QC đồng thời nhấn luôn một thìa cháo vào miệng em.
QC vừa trêu tôi vừa cười. Thật đúng là chẳng ra cái thể thống gì...