Logo
Trang chủ
Chương 13

Chương 13

Đọc to

Nói xong em xách bịt gạo về luôn. Tôi đàn bà chắc em là đàn ông nhỉ? Nhìn ngoảy mông đi mà tôi thèm phi chiếc dép vào mông ghê.

Tôi ngủ quên 30p và khi thức dậy tôi cũng nhanh chân chạy qua phòng em thì thấy em còn chừa tôi đồ ăn được úp trong lồng bàn. Em cũng giữ chữ tín đấy chứ :big_smile: . 1p30s tôi nghĩ tốt về em. Còn em thì nằm phiêu theo điệu nhạc phát ra từ cái headphone và đầu em lắc lắc như con lật đật, hay có cách nghĩ khác là em bị bệnh tật gì đó. Nghĩ cho vui vậy thôi. Tôi vào nhà gật đầu chào em một cái xong dở cái lồng bàn ra thì tôi giật con mẹ nó mình. Trước mắt tôi là một mâm cơm cho chó ăn đúng nghĩa. Tôi buộc miệng nói:

- Chỉ có một cục mỡ và miếng thịt nhỏ mà mày định nghĩa nó là sườn ram, một bát nước có 3 cục đu đủ mà mày miêu tả nó là canh đu đủ.

Tôi suýt trào bọt mép lăn đùng ra giữa nhà mà chết. Đầu tôi bốc khói lên. Tôi nhìn em. Và em nhìn tôi miệng thì không ngớt cười. Em cười quằn quại trên giường, có lẽ nãy giờ em nhìn dõi theo hành động của tôi. Tôi tức điên lên.

- Mày cho tao ăn những thứ này à?

Tức quá hóa lú... Tôi tung cước đá bay tô canh trước mặt em. Em đang cười thì xụ mặt lại. Hầm hầm em đứng dậy tiến về phía tôi.

- Đệt mợ mày tỏ ra hành động gì thế? Tao đùa có chút mày làm thế à? Đồ ăn tao còn chừa trong bếp kìa. Mày có cần thiết đối xử với một đứa con gái vậy không?

Lúc này em đã chảy nước mắt và quát tôi. Hàng xóm cũng chạy qua xem. Quay ra cửa thì có cả thằng Phát và Tài đang cầm tô cơm vừa ăn vừa xem (con lạy 2 cha nhiều chuyện). Chả biết nói gì luôn. Cái đói đánh mất cái khôn. Tôi đã hành động như một thằng đần độn. Và lần đầu tiên tôi thấy em khóc. Em khóc nhưng vẫn tỉnh bơ. Mặt không tỏ ra vẻ mếu máo, chỉ có đôi khi em lấy tay lên lau nước mắt và nhìn tôi như muốn nuốt tôi vào bụng, xong em tiêu tan tôi rồi ỉa ra phân mà thôi.

Em quay sang bên ngoài cửa nhìn một số người đang chỉ trỏ vào phòng. Em quát:

- Nhìn gì, chỉ cái gì? Cút... cút hết!
- Mày nữa cút luôn cho tao!

Quay sang tôi em quát và nước mắt không ngừng rơi. Tôi chỉ thốt ra 3 từ "Xin lỗi nha" rồi thất thần bước ra khỏi phòng. Về phòng tôi nằm vắt tay lên trán suy nghĩ về hành động của mình. Tôi thấy mình tệ quá. Dù sao em cũng là con gái mà. Tôi làm vậy quả thật cực kỳ quá đáng. Một cảm giác hổ thẹn tồn tại trong tôi lúc bấy giờ. Tôi cứ nghĩ tới khuôn mặt nước mắt đầm đìa của em là tôi chỉ muốn khóc theo thôi. Tôi suy nghĩ bày mưu tính kế sang xin lỗi em.
Miên man thì cũng tới giờ đi làm. Tôi đành vắt xe ra mà phóng đi. Trên đường chạy xe mà tôi chả tập trung được. Vài lần vượt đèn đỏ và suýt tông chó. Tới chỗ làm tôi ngồi mặt buồn xo nhìn ra ngoài đường.
Bíp bíp... có tin nhắn của T tới.

- Quang đang làm gì đó? Hôm nay không nhắn tin cho tui hả hic hic.

Tôi chả có hứng mà nhắn tin bốc phét với T nữa. Nhưng cũng cố nhắn lại.

- Tui đang làm. Điện thoại hết pin rồi. Có gì nhắn sau.
- Ừm hic.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Giới Thiệu: Hoạ Giang Hồ Chi Bất Lương Nhân
BÌNH LUẬN