"Ừ, Q.Nga."
"Sao anh không đi gặp chị ấy một lần?"
"Anh không thích."
"Hôm trước đi ăn cùng anh, em thấy chị ấy đứng khóc lúc anh vào nhà vệ sinh. Trông chị ấy tội lắm."
"Anh không quan tâm."
"Dù sao anh và chị ấy cũng yêu nhau 4 năm trời, hết tình còn nghĩa, em nghĩ anh nên đi."
"Đã bảo anh không muốn rồi!" Tôi gắt lên.
"Vâng," Linh Nga cúi mặt xuống, im lặng.
Không hiểu Q.Nga muốn gặp tôi để làm gì. Tôi không muốn nhìn lại khuôn mặt đó nữa. Cả tôi và Linh Nga đều chìm trong im lặng. Quay sang nhìn cô ấy, tôi thấy thoáng chút buồn trên gương mặt cô. Linh Nga à, em hãy đợi anh thêm một thời gian nữa nhé. Anh sẽ cố gắng để em không phải bận tâm vì anh điều gì.
Một lát sau, Linh Nga lên tiếng:
"Em về đây."
"Để anh đưa em về. Em có đi xe đâu?"
"Vâng, thế cũng được!"
Chở Linh Nga trên con đường quen thuộc, tôi không biết từ bao giờ đã cho cô ấy cái quyền ngồi sau xe mình. Nhưng bên cạnh cô ấy, tôi cảm thấy bình yên, ấm áp đến lạ. Dù cả hai chưa là gì của nhau, tôi dám chắc chúng tôi đang rất sẵn sàng cho một mối quan hệ mới. Chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Ngay từ lần đầu gặp, đôi mắt ấy đã ám ảnh tôi. Đôi mắt cô ấy bây giờ lại tạo cho tôi sự khích lệ và hào hứng trong cuộc sống. Mỗi khi cô ấy nhìn tôi, mỗi khi cô ấy biểu lộ cảm xúc, đôi mắt ấy khiến tôi phát điên, làm tôi khó chịu. Nhưng rồi, nhiều lúc tôi lại mỉm cười vì sự nhẹ nhàng thoáng qua, như một cơn gió trong lành.
"Linh Nga này..."
"Sao vậy anh?"
"Cho anh mượn tay một chút."