Thì tại em... Ai bảo em ốm chứ. Không ốm xem. Còn lâu anh mới chăm."
Linh Nga thì cứ tủm tỉm cười, còn tôi mặt nghệt ra chả hiểu tại sao.
Tôi vào bếp lục tủ lạnh lấy ra ít thịt với quả trứng, ít rau nữa để nấu mì. Lát sau Linh Nga đi vào.
"Anh làm gì thế?"
"Anh nấu mì."
"Chết, em quên mất, anh chưa ăn gì. Để em nấu cho."
"Thôi thôi, anh xin, anh tự nấu được. Em đi ra ngoài đi."
"Không, vậy em ngồi đây nhìn anh nấu nhé."
"Ừ, vậy ngồi tạm ở bàn ăn đi, đợi anh nấu."
"Người yêu em cũng đảm đang nhỉ. Hì."
"Chuyện, ăn được thì phải làm được chứ."
"Vậy mà em thấy mấy đứa bạn em toàn kêu người yêu lười không chịu làm, không biết nấu ăn. Anh chắc ngoại lệ."
"Cũng không hẳn, bảo là nấu được thì ai cũng nấu được. Nhưng mà nấu ngon thì không phải ai cũng làm được. Chứ sinh viên đi học, trọ xa nhà thì thằng nào chẳng phải nấu mà ăn. Như anh, cho anh chọn giữa nấu ăn và rửa bát thì anh chọn nấu ăn. Khổ trước sướng sau mà."
"Hì, vậy em là người hạnh phúc rồi, mỗi người có một hạnh phúc cho riêng mình. Nhưng em thấy hạnh phúc của em to hơn của mấy đứa bạn. Hì hì."
"Khéo nịnh nha." Tôi trêu.
"Sự thật mà, mà anh nấu xong chưa?"
Đề xuất Voz: Yêu con gái của Anh!!!