Chương 748: Tượng Hung Nô cổ đại

Nhất Thanh đạo trưởng nhắc tới chuyện hai mươi năm trước, tôi bèn hỏi: “Lúc trước ông nói bộ áo giáp này được đào ra từ trên núi, cũng là lừa chúng ta đúng không?”

“Phải.” Nhất Thanh đạo trưởng thẳng thắn nói: “Thật ra bộ Bách Chiến Tướng Quân Giáp này ngàn năm qua vẫn luôn được bí mật thờ phụng dưới từ đường của nhà họ Hoắc. Bất luận chúng ta đổi họ thế nào cũng không thể quên đi gốc gác của mình. Mỗi đứa trẻ sau khi trưởng thành, gia chủ đều sẽ dẫn chúng đến bái kiến bộ khôi giáp này, nói cho chúng biết tổ tiên của chúng ta là ai.”

Ông ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Hai mươi năm trước, nhà họ Ba khinh người quá đáng, mấy tên trai tráng sau khi uống say đã cưỡng hiếp một cô gái chưa ra khỏi các của nhà chúng ta. Nhà họ Cẩu chúng ta không có nơi nào để kêu oan. Đệ đệ của ta uất ức không chịu nổi, bèn mặc bộ áo giáp đao thương bất nhập vào định đi liều mạng. Không ngờ nó lại như Thần Ma phụ thể, một mình đánh ngã mười mấy người nhà họ Ba. Sau khi trở về, tinh thần nó trở nên thất thường, không cho bất cứ ai cởi bộ áo giáp trên người nó ra.”

“Thì ra là thế.” Tôi thở dài một tiếng, chỉ vì một phút tức giận mà gây ra hậu quả như vậy, cái giá này thật sự quá đắt.

Nhất Sơ nói: “Nhất Thanh đạo trưởng, sau khi sự việc đó xảy ra, ta đã luôn tìm kiếm tin tức liên quan đến Bách Chiến Tướng Quân Giáp. Món âm vật này đã tồn tại nhiều năm, lại luôn bị gia tộc các ngài che giấu, cho nên thông tin về nó đã ít lại càng thêm ít, rất nhiều người trong nghề thậm chí còn không biết đến sự tồn tại của nó.”

“Đừng nói những thứ vô dụng này nữa, ngươi rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì?” Nhất Thanh đạo trưởng nói, dù khẩu khí vẫn rất vội vàng nhưng thái độ của hắn đã hòa hoãn hơn nhiều.

“Nguồn gốc của tất cả đều bắt nguồn từ việc Hoắc Khứ Bệnh năm xưa đã vô tình làm một chuyện không nên làm.” Nhất Sơ khẽ thở dài.

Năm đó, hoàn cảnh sinh tồn của người Hung Nô vô cùng khắc nghiệt, chiến sự liên miên không dứt, cộng thêm văn hóa lạc hậu, chiến sĩ bị thương chỉ có thể nhờ vu y trong bộ lạc cứu chữa. Đa phần đều không cứu được, hoặc nếu cứu sống cũng không thể ra chiến trường được nữa, chỉ có thể trở thành phế nhân cần người chăm sóc cả đời.

Những chiến sĩ không thể tiếp tục tác chiến đó liền tự nguyện hiến dâng linh hồn cho Chiến Thần, hóa thành anh linh vĩnh viễn bảo vệ bộ lạc, phù hộ cho tộc nhân giành được thắng lợi. Bọn họ sẽ bị đưa đến trước pho tượng Chiến Thần, sau khi vu sư đọc xong một đoạn kinh văn sẽ bị cắt cổ, máu tươi được bôi lên tượng thần.

Bây giờ xem ra đây là một loại tín ngưỡng dã man, nhưng ở Tây Vực cổ đại với hoàn cảnh sinh tồn cực kỳ khắc nghiệt, chỉ có kẻ mạnh mới có thể đảm bảo sự tồn tại của bộ lạc.

Pho tượng thần này không biết đã được bôi lên bao nhiêu máu tươi của chiến sĩ trong suốt trăm năm, nó tràn ngập sự không cam lòng và oán hận của ngàn vạn chiến sĩ trước khi chết, cùng với nguyện lực khao khát chiến thắng mãnh liệt, dần dần có được linh tính.

Nói đúng ra, bản thân nó chính là một món âm vật.

Thật không ngờ, bộ lạc Tây Vực dũng mãnh lại gặp phải vị kỳ tài quân sự Hoắc Khứ Bệnh. Pho tượng thần này cũng rơi vào tay hắn, rồi bị đúc thành áo giáp. Lúc dung luyện, nó và khí huyết của Hoắc Khứ Bệnh hòa vào làm một, ngược lại còn sản sinh ra một lực lượng càng thêm cường đại.

Lực lượng này vô cùng hiếu thắng.

Bách Chiến Tướng Quân Giáp là một món âm vật cực kỳ hiếu thắng. Mặc nó vào quả thực có thể bách chiến bách thắng, giống như Thần Ma phụ thể, nhưng cái giá phải trả cũng rất đắt. Vì để chiến thắng, nó sẽ không ngừng hấp thu tinh khí của chủ nhân. Hoắc Khứ Bệnh chỉ là vật hy sinh đầu tiên của nó. Sau đó nó bị người nhà họ Hoắc phong ấn lại, đương nhiên là cực kỳ không cam lòng, nên đã không ngừng hấp thu tinh khí của người nhà họ Hoắc, khiến cho nhà họ Hoắc trước nay hương hỏa không vượng. Không ngờ hai mươi năm trước, do cơ duyên xảo hợp mà nó lại được thả ra ngoài.

Bất kể là chửi mắng, cờ bạc hay đánh nhau, bất kỳ hình thức chiến đấu nào cũng đều khơi dậy lòng hiếu thắng của nó. Vì để thắng, nó sẽ không từ thủ đoạn mà rút cạn chủ nhân. Hai mươi năm trước, cha của Cẩu Minh Nghĩa vì muốn phá vỡ sự trói buộc của pháp trận mà đã không tiếc sát hại người thân, hấp thu hồn phách của họ để tăng cường lực lượng.

Sau khi Nhất Sơ nói xong, tôi không khỏi hít một hơi lạnh. Nhất Thanh đạo trưởng run run, hồi lâu mới mở miệng: “Ngươi nói thật không?”

Nhất Sơ gật đầu.

“Vậy… Minh Nghĩa không thể cứu được nữa sao?” Nước mắt Nhất Thanh đạo trưởng tuôn rơi.

“Chỉ có thể chặt đứt căn cơ của nó, sau đó lại nghĩ cách phong ấn. Ngoài ra, ta không nghĩ ra được biện pháp nào khác.” Nhất Sơ lắc đầu.

“Không, Minh Nghĩa tuyệt đối không thể chết được.” Nhất Thanh đạo trưởng kích động đứng lên.

Lúc này, trong lồng giam truyền đến một trận cãi vã. Chúng tôi chạy vào xem thì thấy Cẩu Minh Nghĩa đã tỉnh, đang điên cuồng ném đồ đạc. Nhất Thanh đạo trưởng ôm lấy đầu hắn, ra sức vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi lui ra ngoài.

Sau khi chúng tôi rời đi, động tĩnh bên trong dần nhỏ lại. Cẩu Minh Nghĩa khóc lóc nói: “Hu hu hu, đạo trưởng, con muốn về nhà.”

“Minh Nghĩa ngoan, dưỡng tốt thân thể rồi chúng ta sẽ về nhà.” Nhất Thanh đạo trưởng an ủi.

“Cửu Lân, huynh định…” Tiểu Nguyệt lo lắng hỏi.

“Không, ta nhất định sẽ không làm chuyện giết người. Việc này vi phạm đạo đức nghề nghiệp của ta.” Tôi lắc đầu.

“Ngoài cách đó ra không còn cách nào khác.” Nhất Sơ nói.

“Mặc dù ngươi nói vậy, nhưng thật ra ngươi cũng không nỡ hạ thủ, đúng không?” Tôi thở dài.

Nhất Sơ lặng lẽ gật đầu. Kiếm pháp của hắn tinh thuần, nếu thật sự muốn giết Cẩu Minh Nghĩa, một kiếm kia đã không chém lên vai.

Lý mặt rỗ nói: “Hay là thế này đi, chúng tôi tranh thủ thời gian mua vé tàu rời khỏi Macao. Ta xem như đã hiểu rồi, món âm vật này có thu được cũng không thể bán đi. Lỗ vốn một hai lần làm ăn ta còn chấp nhận được, coi như tích chút âm đức. Chứ cứ làm ăn lỗ vốn mãi thế này ta không chịu nổi.”

“Nói cứ như lần nào ngươi cũng chịu thiệt ấy. Nếu ngươi muốn thì cứ đi đi.” Tôi nói.

Lý mặt rỗ cười nói: “Trương gia tiểu ca, ta chỉ thuận miệng nói vậy thôi, ta là người không có nghĩa khí như vậy sao?”

Tiểu Nguyệt nói: “Muội cảm thấy nếu ngay cả Nhất Sơ cũng không có cách nào, hay là chúng ta mời Bạch Mi thiền sư đến giúp đỡ đi?”

“Ta đã hỏi ngài ấy từ lâu rồi, thật ra ngài ấy cũng không có cách nào tốt hơn.” Nhất Sơ đáp.

Lý mặt rỗ xem đồng hồ rồi nói: “Các vị, đã mười một giờ rồi mà chúng ta vẫn chưa thảo luận ra kết quả gì. Hay là cứ về nghỉ ngơi trước, dưỡng đủ tinh thần rồi ngày mai nghĩ đối sách sau.”

Chúng tôi đều đồng ý. Tôi vốn định để lại một người canh giữ nơi này, sợ lại xảy ra biến cố gì, nào ngờ Nhất Sơ lại phản đối. Hắn nói để một người ở lại cũng vô ích, nếu Minh Nghĩa mà phát điên thì không ai ngăn được. Hơn nữa, trạng thái tinh thần của hắn hiện giờ rất bất ổn, không thể gặp người lạ, một mình Nhất Thanh đạo trưởng là đủ rồi.

Vì vậy, chúng tôi nói với Nhất Thanh đạo trưởng một tiếng, bảo rằng sẽ đi trước, ngày mai lại đến, thuận tiện lưu lại số điện thoại di động, dặn ông ta có việc thì gọi.

Đêm nay quả thật đã vắt kiệt sức tôi. Về đến khách sạn, tôi tắm rửa rồi nằm vật ra giường ngủ thiếp đi. Một lát sau, tôi nghe thấy có người gọi tên mình, mở mắt ra thì thấy là ông nội.

Ông nội mặc một bộ y phục âm sai của quỷ thành Phong Đô, đứng ở đầu giường vẫy tay nói: “Cháu ngoan, dậy đi, ta có chuyện muốn nói với cháu.”

“Ông nội, sao người lại đến đây?” Tôi vừa mừng vừa sợ.

“Thấy ông nội không vui sao?”

“Đương nhiên là vui rồi.”

Ông nội thở dài một tiếng. Tôi hỏi ông có phiền não gì, ông nói: “Ông nội hiện tại là âm sai, thân bất do kỷ. Hôm nay các cháu rơi vào hiểm cảnh, ta vốn định ra tay tương trợ, nhưng lại có chút chuyện không đi được, cho nên ta đã mời một trợ thủ đến cho ngươi.”

“Trợ thủ?” Tôi nghĩ đến nữ hiệp Tây Vực kia.

Trên đường trở về tôi đã suy nghĩ mãi, không biết nữ hiệp Tây Vực này có lai lịch gì mà lại có thể đánh ngang tay với Bách Chiến Tướng Quân Giáp đã huyễn hóa ra. Nếu có thể tìm được vật ký thác của nàng, có lẽ sẽ giải quyết được món âm vật khó nhằn này.

Tôi kích động hỏi ông nội: “Nữ hiệp đó là ai, ông nội có biết nàng không?”

“Cái gì mà nam hiệp nữ hiệp, gọi tên lung tung. Nàng là Cô Đồ thị, Bạch Lang công chúa của Tây Vực.” Ông nội nói.

Đề xuất Voz: Chuyển sinh vào thế giới trung cổ
Quay lại truyện Âm Gian Thương Nhân
BÌNH LUẬN
Ảnh đại diện k7AG
2 tháng trước

hóng chap mới ạ

Ảnh đại diện hust the
3 tháng trước

Chúc thớt mới sức khỏe dồi dào công việc hanh thông, rảnh rỗi dịch tiếp cho ae xem nhé

Có ai đọc đến chap hiện tại chưa

Ảnh đại diện Hữu Hòa
3 tháng trước

Em đây bác ơi.

Còn ai đọc nx cho xin cái bình luận vs

Ảnh đại diện Hinanta
3 tháng trước

Có mình nè bạn. Do lười tạo acc ngồi đọc chùa thôi :))) Trước đọc tưởng drop rồi giờ bạn dịch tiếp nhiều người không biết.

Ảnh đại diện Hung Gia
4 tháng trước

Đây rồi, sau 2 năm thớt cũng đã quay trở lại. Đúng là trời nóng gặp chiếu manh :))

Thớt mới đó bạn

Ảnh đại diện Hung Gia
4 tháng trước

Quào, không ngờ có người mới mà có hứng thú với bộ này. Mong thớt chân vững đá mềm, vững tay dịch tới kết :D

Okk nhé bác tôi sẽ cố gắng

Tôi dịch từ 720 nếu thấy ko ổn đâu bác cứ nói nhé

Ảnh đại diện Hung Gia
4 tháng trước

T đang đọc lại từ đầu để nhớ lại diễn biến. Thớt cứ thong thả mà chau chuốt câu chữ.

Ảnh đại diện Hung Gia
9 tháng trước

Hóng chap mới ạ