Trong đầu em chưa định hình được điều gì sẽ xảy đến tiếp theo, chỉ thấy mông lung, vô định một cách tệ hại. Không có tiếng đáp trả, có thể bố EN không ở trên, hoặc có thể có, bố EN vốn là người điềm tĩnh, không bao giờ có chuyện to tiếng. Em đứng sững ở đó, không dám bước tiếp, vốn dĩ em chỉ có hai sự lựa chọn, hoặc là coi như chưa nghe thấy gì, hoặc là tiếp tục cuộc tranh cãi này, giày vò người con gái em yêu, có lẽ vậy. Không gian trở nên im ắng lạ, tất cả như mờ nhạt đi. Bước lên bậc tiếp theo, rồi tiếp nữa, cứ thế. Em không dám mở cửa, cứ đứng đó. Hoặc là bố EN ở trong, em sẽ gõ cửa và bước vào, nhưng như thế EN sẽ biết rằng cuộc nói chuyện đã bị nghe lại. Tay em lại nhanh hơn não:
“Tadaaaa…”
Em đẩy cửa vào và cười, điều đầu tiên em nhận ra là phòng trống, chỉ có EN ngồi sụp cạnh chiếc điện thoại, nhìn mà xót xa, mà thương.
“Sao buồn thế cô gái của tôi ơi
Xa có bao lâu mà buông lơi
Nhỡ sau gặp lại không hẹn ước
Hỏi em xa tận cuối chân trời”. Tự dưng lại chế được ra bài thơ.
“Khắm.” EN cười rồi ngẩng lên nhìn em.
Biết cười là tốt rồi, có lẽ EN không biết rằng em đã nghe được cuộc điện thoại đó, có lẽ EN không muốn để em hay.
“Sao? Không nấu ăn lại ngồi đó, biết tôi đói không hả? Vợ với chả con.”
“Giề?”
“Anh đói quá.”
“Sớm mà đã đói rồi.”
“Ô, 12h vẫn sớm thì bao giờ mới muộn?”
“Hì, đi ăn pizza đi anh.”
“Bao thì đi.”
“Okie, em bánh baooooo.”
“Nhận.”
Cười với EN rồi em để cặp lại, EN cũng đứng dậy, khuôn mặt không còn nét ủ rũ, dường như không còn chút buồn nào.
“Em yêu anh.”
Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Sơn Hà Tế