Logo
Trang chủ

Chương 508: Gặp phải ta Thôi Đông Sơn

Đọc to

Trúc Tuyền trầm mặc hồi lâu, đoạn cất tiếng trêu ghẹo: "Chẳng phải ngươi còn kém một cảnh giới sao, cớ sao đã tự nhận mình là võ phu Viễn Du cảnh rồi?"

Dưới chân Trần Bình An không còn phi kiếm, hắn khẽ giậm chân. Biển mây cuồn cuộn ngưng kết, hóa thành phiến bạch ngọc thực chất, quả là tiên gia diệu pháp. Hắn khẽ cười, đáp: "Đa tạ."

Trúc Tuyền cười hỏi: "Sau khi trút bầu tâm sự, lòng ngươi có nhẹ nhõm hơn chăng?"

Trần Bình An gối đầu lên hai tay, đáp: "Đã khá hơn nhiều."

Trúc Tuyền lắc đầu: "Vài lời nói suông, trút bỏ chút u uất, nào có thể thực sự hữu dụng? Cứ tiếp tục như vậy, ngươi sẽ tự hủy hoại bản thân. Tinh khí thần của một người không phải quyền ý, không phải rèn luyện mài giũa đến mức như hạt cải, rồi một quyền vung ra là có thể long trời lở đất. Tinh khí thần muốn trường tồn, tất phải đường đường chính chính."

"Nhưng có vài lời, kẻ ngoại cuộc như ta dẫu cho thấy là lẽ phải, kỳ thực vẫn có phần không thấu rõ thực tình, chỉ là nói suông mà thôi. Ví như lần truy sát Cao Thừa này, nếu đổi lại là ta, giả sử có tu vi và hoàn cảnh như ngươi, e rằng đã chết đi sống lại mấy chục lần rồi."

Trần Bình An thành tâm thành ý nói: "Bởi vậy ta mới ngưỡng mộ Trúc tông chủ, đại đạo gian nan, mà người lại bước đi vô tư lự."

Chẳng mấy ai tu đạo trên đỉnh núi, sau khi đã tận tâm tận lực làm hết sức mình, lại tự nhận mình sai, còn thiếu người khác một ân tình lớn.

Trúc Tuyền rút tay khỏi tay áo, vung lên: "Thôi bớt những lời nịnh bợ đi, ta cũng chẳng có bức họa thần nữ nào để tặng ngươi đâu."

Trần Bình An cười nói: "Ta muốn nằm nghỉ một lát, Trúc tông chủ đừng cho là ta bất kính."

Trúc Tuyền duỗi tay ra: "Trên đời này, nào có chuyện gì mà một bình rượu không thể giải quyết được với Trúc Tuyền ta?"

Trần Bình An vừa định lấy rượu từ trong không gian trữ vật, Trúc Tuyền đã trừng mắt nói: "Phải là rượu ngon, đừng hòng dùng thứ rượu nếp dân gian mà lừa gạt ta. Từ nhỏ ta đã lớn lên trên núi, nào có thể giả vờ như dân chúng quê mùa. Đời này lại phải đối phó với đám xương cốt ở khe Quỷ Vực trước cửa nhà, càng chẳng có nỗi nhớ quê hương nào."

Trần Bình An hơi khó xử. Rượu tiên gia trong không gian trữ vật của hắn cũng chẳng còn nhiều, với khí khái và chiêu trò đòi rượu của Trúc Tuyền, e rằng khó lòng chịu nổi nếu nàng chìa tay thêm vài lần. Nhưng rượu vẫn phải lấy ra, chẳng những vậy, Trần Bình An còn lấy ba bình tiên tửu với lai lịch khác nhau: rượu hoa quế của thành Lão Long, rượu tiên nhân giếng nước của bến thuyền Phong Vĩ, và rượu ngựa tím của hồ Thư Giản, từng bình nhẹ nhàng ném qua.

Quả nhiên, Trúc Tuyền trước tiên thu hai bình vào tay áo càn khôn, rồi ngượng ngùng nói: "Hơi nhiều rồi, nào có thể không biết ngượng đến vậy."

Trần Bình An nằm trên biển mây tựa phiến bạch ngọc, hệt như năm xưa nằm trên hành lang trúc xanh của Thôi Đông Sơn tại thư viện Sơn Nhai, dẫu chẳng phải quê nhà nhưng cũng tựa chốn cố hương. Trên đoạn đường rời khỏi Hài Cốt Than này, hắn quả thực đã thấm mệt.

Trúc Tuyền ngồi bên cạnh hắn, khẽ đặt Chu Mễ Lạp xuống, nhẹ nhàng phất tay áo, khiến gió mạnh trên không trung tựa dòng nước gặp chướng ngại, lướt vòng qua cô bé. Nàng vẫn ngủ say sưa, vô lo mới có thể vô ưu.

Trúc Tuyền uống rượu, ưu sầu nói: "Nếu theo lời ngươi nói lúc trước, lỡ may trong lòng Cao Thừa đã biết chắc chắn phải chết, ôm suy nghĩ ngọc đá cùng tan, không tiếc kéo thành Kinh Quan và khe Quỷ Vực cùng nhau chôn vùi. Như vậy núi Mộc Y sẽ bị đánh nát, Hài Cốt Than cũng bị hủy hoại, thủy vận sông Dao Duệ tất nhiên cũng sẽ liên lụy theo. Cộng thêm khí tức âm tà của khe Quỷ Vực vẫn luôn lan tràn về phía thượng du, những quốc gia với hàng vạn sinh linh kia không biết sẽ phải chết bao nhiêu. Quả nhiên là 'đánh đến trời đất quay cuồng'."

Trần Bình An nói: "Không phải lỡ may, mà là chắc chắn."

Trúc Tuyền cảm khái nói: "Đúng vậy."

Trần Bình An chậm rãi nói: "Trúc tông chủ có biết dòng người mỗi ngày ở thành Bích Họa, số lượng dân chúng ở chợ Nại Hà Quan, cùng với số lượng môn phái ở Hài Cốt Than không? Có biết dân số mấy nước ở thượng du sông Dao Duệ không?"

Trúc Tuyền hơi sững sốt: "Ta biết những chuyện này để làm gì? Ta thật sự không thể quan tâm nổi, vừa phải chậm rãi tu hành như rùa bò, vừa phải vất vả làm tông chủ, mệt mỏi lắm."

Trần Bình An nói: "Lúc ta đi qua Hài Cốt Than, dọc đường đã thấy, đã tính toán, đã hỏi thăm, cũng đã xem qua trong sách, bởi vậy ta biết."

Trúc Tuyền bất đắc dĩ nói: "Trần Bình An, không phải ta trách móc ngươi, nhưng rốt cuộc đầu óc ngươi suốt ngày suy nghĩ những gì vậy?"

Hai tay Trần Bình An gối dưới đầu: "Sau khi rời khỏi núi Mộc Y, ta thấy ai cũng là Cao Thừa. Sau khi đến quỷ trạch ở thành Tùy Giá, ta thấy ai cũng là Trần Bình An. Bởi vậy ta cũng rất mệt mỏi."

Trúc Tuyền nghi hoặc nói: "Vậy tại sao ngươi lại tới Bắc Câu Lô Châu? Nơi này thích đánh nhau sống chết, một người sợ chết như ngươi, không thể đợi cảnh giới cao hơn một chút rồi hẵng tới sao?"

"Hơn nữa, thủ đoạn bỏ chạy của ngươi vẫn quá ít, nội tình vẫn là võ phu thuần túy, bởi vậy nhiều nhất là dựa vào một thanh nửa tiên binh và bùa rút đất, trong nháy mắt kéo giãn khoảng cách. Nhưng chưa nói đến năm cảnh giới cao của chúng ta, luyện khí sĩ Địa Tiên nào mà chẳng một hơi chạy đến mấy ngàn dặm đường? Một khi ngươi không thể áp sát, nhanh chóng phân định thắng bại sống chết, sẽ bị hao tổn đến chết."

Nàng vỗ đầu một cái: "Thôi bỏ đi, coi như ta chưa nói. Đúng là một quái thai."

Mặc pháp bào, lại còn một lần hai bộ. Đeo hồ lô nuôi kiếm, chứa phi kiếm không phải vật bản mệnh, hơn nữa lại là hai thanh. Vừa có thể giả làm tu sĩ năm cảnh giới thấp, vừa có thể giả làm kiếm tu, lại còn có thể giả làm võ phu cảnh giới thứ tư thứ năm, đủ mọi chiêu trò, thủ đoạn che mắt đầy rẫy. Một khi chém giết liều mạng, đột nhiên áp sát, loạn quyền đánh chết lão sư. Cộng thêm bùa rút đất và chém ra mấy kiếm, Kim Đan bình thường thật không chịu nổi chiêu của Trần Bình An.

Hơn nữa, tiểu tử này thật là giỏi chịu đòn. Trúc Tuyền cũng cảm thấy ngứa tay, trên thuyền một võ phu cảnh giới Kim Thân của vương triều Đại Quan đánh hắn, sao lại giống như mấy cô nương gãi ngứa vậy thôi?

Trần Bình An đột nhiên nói: "Thực ra ta còn chưa bước vào cảnh giới Kim Thân. Mặc dù tổn thất nặng nề trong biển mây thiên kiếp thành Tùy Giá, gần như tất cả linh phù tốt đều dùng hết, nhưng rèn luyện thân thể rất được lợi ích, hiệu quả còn tốt hơn lầu trúc quê nhà. Dù sao ở nhà mình luyện quyền với người khác, biết rõ đối phương sẽ không thật sự đánh chết mình, chỉ đau một chút mà thôi. Không giống như lún sâu trong biển mây thiên kiếp, thật sự sẽ chết."

"Nhưng cho dù như vậy, vẫn thiếu hai thứ để phá vỡ vách chắn cảnh giới Kim Thân. Một là chưa kết thành mật anh hùng, hai là bởi vì học quyền hỗn tạp, tham nhiều không tốt, khó tránh khỏi thế quyền xung đột. Bởi vậy vẫn luôn không thể đạt tới hai ý cảnh khác đường cùng đích, đó là sấm mùa xuân nổ vang và một quyền mở núi."

Trúc Tuyền hiếu kỳ nói: "Bây giờ ngươi vẫn chỉ là võ phu cảnh giới thứ sáu?"

Trần Bình An gật đầu.

Trúc Tuyền vừa bực vừa buồn cười nói: "Vậy võ phu cảnh giới thứ bảy của Bắc Câu Lô Châu chúng ta, sao không đi chết hết đi?"

Trần Bình An ngẫm nghĩ: "Không thể nói như vậy, bằng không trên đời ngoại trừ Tào Từ, tất cả võ phu thuần túy dưới cảnh giới Sơn Điên đều có thể đi chết rồi."

Trúc Tuyền uống một hớp rượu: "Ngay cả người như ta cũng nghe nói đến gã Tào Từ kia. Thế nào, ngươi quen biết hắn ư?"

Trần Bình An ừ một tiếng, ngồi dậy: "Trên Kiếm Khí trường thành, ta đã thua hắn ba trận liên tục."

Trúc Tuyền mở to mắt. Lần này đến phiên Trần Bình An ngượng ngùng: "Là hơi mất mặt."

Nhưng rất nhanh ánh mắt hắn trở nên kiên nghị, vẻ mặt tươi cười, mây gió thổi vào mặt, hai tay áo lưu lại gió mát: "Không sao, trên đường võ học, chỉ cần ta không bị Tào Từ kéo giãn hai cảnh giới, đời này sẽ có hy vọng thắng lại."

Trúc Tuyền biết hắn đã hiểu lầm mình. Võ phu trẻ tuổi trên thế gian, mấy ai có thể khiến Tào Từ chịu đánh ba trận liên tục? Giống như người đánh cờ trong thiên hạ, thành chủ thành Bạch Đế chịu đánh nhiều ván với ai? Chỉ có Thôi Sàm khi sư diệt tổ kia mà thôi. Đương nhiên lợi hại hơn vẫn là văn nhân Tề Tĩnh Xuân, có thể khiến thành chủ thành Bạch Đế chủ động rời khỏi thành mời đánh cờ.

Nhánh của Văn Thánh quả thật ít người, nhưng ai nấy đều lợi hại. Năm xưa Tề Tĩnh Xuân gánh kiếp nạn lớn kinh hãi thế tục kia, bởi vì Hài Cốt Than nằm ở mũi nam Bắc Câu Lô Châu, mà Đại Ly lại là mũi bắc Đông Bảo Bình Châu, khi đó ở trên núi Mộc Y, Trúc Tuyền đã nhìn thấy một chút đầu mối.

Lại nói đến kiếm tu Tả Hữu, luyện kiếm rất muộn, kiếm khí rất dài, hủy diệt vô số người. Nghe nói năm xưa y từng xuất hiện ở hải ngoại gần lãnh thổ Bắc Câu Lô Châu. Có bốn vị kiếm tiên của Bắc Câu Lô Châu lần lượt tới tìm, nhưng ba người sau khi vấn kiếm xong đều trầm mặc. Chỉ có kiếm tiên cảnh giới Ngọc Phác dẫn đầu đi tới chặn đường, là một trong số kiếm tu sát lực lớn nhất một châu, sau khi trở về lại buông lời cho toàn bộ Bắc Câu Lô Châu: "Cảnh giới Ngọc Phác đừng đi nữa, Tiên Nhân cất bước."

Thực ra còn có rất nhiều cố sự về đệ tử nhánh Văn Thánh. So với nhánh Á Thánh nhân tài đông đúc, quang cảnh tráng lệ, đệ tử nhánh Văn Thánh gần như đã đoạn tuyệt hương khói, tuy ít nhưng cố sự lại nhiều. Mà Bắc Câu Lô Châu xem như là châu có thiện cảm lớn nhất với nhánh Văn Thánh, đạo lý rất đơn giản, bởi vì giỏi đánh nhau.

Trúc Tuyền càng ngưỡng mộ Tả Hữu, làm việc không dài dòng. Tính tình nóng nảy kia, chậc chậc chậc, còn giống Bắc Câu Lô Châu hơn cả Bắc Câu Lô Châu, đúng là hào kiệt. Nghe nói dáng vẻ còn đoan chính, nhìn rất nhã nhặn... Nhưng chủ yếu vẫn là biết đánh nhau, đánh cho kiếm tiên Bắc Câu Lô Châu đều cảm thấy đáng tiếc vì nhân vật như vậy không sinh ra ở nơi này, tính tình cô độc, không thích nhân gian, bằng không mỗi ngày đều có thể so tài kiếm thuật.

Trúc Tuyền cười ha hả, lau miệng. Nếu có thể gặp mặt một lần thì tốt biết bao. Còn tiểu tử bên cạnh này hiểu lầm thì cứ hiểu lầm, cảm thấy nàng cười hắn vì thua ba trận liên tục rất mất mặt, cứ mặc kệ hắn đi.

Chờ đã! Trúc Tuyền cứng ngắc quay đầu, hung hăng nói: "Trần Bình An, vừa rồi ngươi nói ai là đại sư huynh của ngươi? Tề tiên sinh rốt cuộc là Tề tiên sinh nào?"

Chết tiệt, ban nãy nàng bị khí thế của tiểu tử này trấn áp. Một võ phu cảnh giới thứ mười thiếu nhân tình, đệ tử là Nguyên Anh gì đó, lại có nửa sư phụ lung tung, còn là võ phu cảnh giới thứ mười đỉnh cao, đã khiến đầu óc nàng không theo kịp. Cộng thêm phần nhiều là lo lắng tâm cảnh của tiểu tử này sẽ tan vỡ tại chỗ, bởi vậy đến lúc này mới khôi phục tinh thần.

Trúc Tuyền tức giận hỏi: "Tả Hữu sao lại thành đại sư huynh của ngươi rồi?"

Trần Bình An chớp chớp mắt: "Trúc tông chủ đang nói gì? Uống rượu nói lời say ư?"

Trúc Tuyền đứng lên, vẻ mặt tươi cười, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trần Bình An, nhỏ giọng nói: "Thương lượng nhé, sau này bảo sư huynh kia của ngươi, ừ, chính là người dùng kiếm kia, tới núi Mộc Y của ta làm khách? Cứ nói có người muốn mời y uống rượu. Nếu không muốn lên bờ cũng không sao, ta có thể đến trên biển tìm y. Sau này nhờ ngươi giới thiệu, giúp đỡ hẹn một địa điểm. Đến lúc đó ta mời Bàng Sơn Lĩnh đi theo, ta đứng bên cạnh sư huynh của ngươi, để Bàng lão nhi chấp bút vẽ cho hai ta một bức tranh. Ôi chao, thật là xấu hổ."

Trần Bình An dụi dụi trán, thầm nói: "Xấu hổ thì đừng nói ra."

Trúc Tuyền đã tức giận: "Đừng giả ngu với ta. Chỉ một câu thôi, được hay là rất được?"

Hai tay Trần Bình An xoa má. Đúng là nhức đầu, huống hồ loại chuyện này không thể đem ra nói đùa. Hắn đành phải ăn ngay nói thật: "Y không cảm thấy ta có tư cách làm tiểu sư đệ của y, còn nói lời này ngay trước mặt ta. Bởi vậy vừa rồi ta mới nói phải đi cầu xin, chưa chắc có thể cầu được."

Trúc Tuyền vung tay tới. Trần Bình An ngửa người về phía sau, đợi đến cánh tay kia lướt qua đỉnh đầu mới thẳng người dậy.

Trúc Tuyền hậm hực thu tay, mỉm cười nói: "Ta trả rượu lại cho ngươi, được không?"

Trần Bình An lắc đầu nói: "Thật không được."

Trúc Tuyền vỗ đầu gối một cái: "Lề mề lề mề, chẳng trách Tả Hữu lại không chịu nhận tiểu sư đệ ngươi."

Có điều cho đến giây phút này, nàng mới hiểu được vì sao người trẻ tuổi bên cạnh lại nói với Từ Tủng như vậy. Nếu Tả Hữu đi tới Bắc Câu Lô Châu, còn thật sẽ không nhìn hắn một cái, nửa cái cũng không. Không chỉ thuần túy là vì cảnh giới cách xa. Kiếm tiên Trung Thổ khác thì không biết, nhưng đối với Tả Hữu, không phải ngươi là cảnh giới Phi Thăng thì ta sẽ nhìn ngươi một cái, cũng không phải ngươi là người thường thì ta sẽ không nhìn. Đây cũng là điểm mấu chốt khiến kiếm tu Bắc Câu Lô Châu rất kính ngưỡng Tả Hữu, vẫn là do tâm tính.

Trúc Tuyền nhìn sắc trời, bực bội nói: "Không được, phải đi rồi. Trước đó đã nói là tán gẫu chút chuyện riêng, không ngờ lại ở lâu như vậy. Đi muộn rồi, hai vị sư bá sư thúc thích ra vẻ đạo mạo kia của ta, đức hạnh thế nào ta còn không rõ sao? Chỉ cần là một nam nhân mù mắt chịu cưới ta, bọn họ sẽ vỗ tay khen hay, không chừng còn sẽ nặn ra một chút nước mắt, sau đó xem nam nhân kia như Bồ Tát thờ phụng."

"Tiêu rồi, lát nữa ánh mắt hai lão già nhìn ta, nhất định sẽ cho rằng ta ở trong biển mây lộn xộn với ngươi một trận. Chết tiệt, anh danh cả đời của lão nương bị hủy trong chốc lát, danh tiếng trâu già gặm cỏ non này nhất định sẽ truyền khắp núi Mộc Y."

Sau đó chính nàng còn chưa cảm thấy oan uổng, đã thấy người trẻ tuổi kia còn hoảng hốt hơn mình, vội vàng đứng lên lui về sau hai bước, nghiêm mặt nói: "Xin Trúc tông chủ nhất định, ngàn vạn, cần phải chặn đứng những lời đồn vô căn cứ này, bằng không đời này ta sẽ không tới núi Mộc Y nữa!"

Trúc Tuyền lại khó hiểu. Tiểu tử này không sợ trời không sợ đất, đối phó với Cao Thừa cũng không thấy hắn nhíu mày một chút, sao bây giờ sắc mặt lại trắng bệch? Tư sắc của lão nương kém như vậy sao? Được rồi, ngoại hình đúng là chẳng ra gì.

Lần này Trúc Tuyền còn chưa chìa tay, tên khốn khiếp kia đã lấy ra một bình rượu tiên gia, chẳng những như vậy còn nói: "Hiện giờ ta thật sự không còn mấy bình nữa, trước tiên cho thiếu. Chờ ta đi hết Bắc Câu Lô Châu rồi, nhất định sẽ mang cho Trúc tông chủ thêm một ít rượu ngon."

Trúc Tuyền xua tay. Đã cầm ba bình rượu ngon của người ta rồi, bình trong tay này còn chưa uống xong nữa.

Không ngờ đối phương đã ném rượu tới: "Trúc tông chủ, còn lại trước tiên cho thiếu, sau này có cơ hội đến núi Mộc Y làm khách rồi tính. Nếu thật sự không có cơ hội thăm viếng Phi Ma tông, ta sẽ nhờ người gởi rượu đến núi Mộc Y."

Sau đó hắn giơ tay lên, điều khiển phi kiếm trở về dưới chân, ngự kiếm bỏ chạy thật nhanh.

Trúc Tuyền nhẹ nhàng ôm Chu Mễ Lạp, nghi hoặc nói: "Tiểu tử này không thiếu tiểu cô nương yêu thích chứ. Hơn nữa có chủ kiến, lại trẻ tuổi, bản lĩnh cũng không coi là nhỏ, vì sao lại như vậy?"

Nàng lắc đầu, không suy nghĩ nữa. Cao Thừa phải ngậm bồ hòn làm ngọt như vậy, khe Quỷ Vực có lẽ sẽ không yên ổn.

Nàng ngự gió xuôi nam. Thực ra còn có mấy lời, không phải nàng không muốn nói ra, chỉ là không nói được.

Vướng mắc trong lòng chỉ có tự mình tháo gỡ, nhất là loại người đối nhân xử thế nhìn như không thích cố chấp, vẫn cứ chui vào ngõ cụt, thật là thần tiên cũng khó tháo gỡ.

Trần Bình An đeo kiếm sau người, đáp xuống trên lan can thuyền, mũi chân nhún một cái, tay áo trắng như tuyết bay lượn, từ cửa sổ lướt trở về phòng. Cửa sổ tự động đóng lại.

Đinh Đồng vẫn không cử động ngồi ở chỗ cũ "ngắm cảnh", lúc này dây lòng buông lỏng, ngửa về phía sau, ngã xuống trên sàn thuyền.

Đài ngắm cảnh ở tầng hai đã không còn người nào, trên thực tế tất cả hành khách ở tầng hai đều đã lui về phòng.

Phía nhà thuyền thậm chí lo lắng sẽ có một kiếm đột ngột chém xuống, sau đó không còn gì nữa.

Quản sự lúc trước đã bán cho Chu Mễ Lạp một xấp công báo, tâm tình cũng không tốt hơn Đinh Đồng bao nhiêu, đã thành người cùng hội cùng thuyền rồi.

Điểm đáng sợ nhất không phải là kiếm tiên trẻ tuổi kia tu vi cao, mà là tính tình khó lường. Bằng không một kiếm qua đi, sống chết đều là chuyện sảng khoái. Cũng chỉ là dập đầu cầu xin, bồi tiền bồi mạng mà thôi.

Nhưng khi một kẻ có thể tùy ý quyết định sống chết của người khác, cười híp mắt nhìn ngươi giống như bố nhìn con, lời nói ôn hòa như huynh đệ thân thiết, thủ đoạn lại tầng tầng lớp lớp không đoán được, ngươi có thể làm gì, lại dám làm gì?

Bên phía Ngụy Bạch không khí lại căng thẳng, đã lâm vào tình cảnh này.

Theo lý mà nói đối với họ Ngụy, chết một võ phu cảnh giới Kim Thân xuất thân sa trường, tổn thất không coi là nhỏ, Ngụy Bạch nên cân nhắc phân lượng của hai bên. Nhưng sau khi bàn bạc với lão bà bà trong phòng, lại không thể nghĩ ra một đối sách thích hợp, giống như làm gì nói gì cũng có thể sai càng thêm sai, hậu quả khó lường. Thậm chí có khả năng không thể sống sót xuống thuyền, không có cơ hội đến vườn Xuân Lộ rồi ổn định thế cuộc. Nhưng nếu không làm gì cả, lại cảm thấy là đang tự mình tìm chết.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên.

Sắc mặt lão bà bà rất khó coi, bởi vì bà ta hoàn toàn không phát giác được động tĩnh, đối phương đi tới im hơi lặng tiếng.

So sánh với đối phương, có lẽ mọi người trong phòng tu vi đều không cao. Nhưng hôm nay có thể ngồi trong gian phòng này, không có ai là thành phần lương thiện, bởi vậy đều biết người tới là ai.

Nữ tu sĩ trẻ tuổi Thanh Thanh của Chiếu Dạ thảo đường (nhà cỏ) vườn Xuân Lộ, cố gắng ổn định tâm thần, không muốn nam nhân mà mình yêu thích khó xử, định đứng dậy đi mở cửa.

Ngụy Bạch thở dài, dẫn đầu đứng lên, đưa tay ra hiệu Thanh Thanh không nên xung động, tự mình đi mở cửa, dùng thân phận người đọc sách chắp tay thi lễ nói: "Ngụy Bạch phủ Thiết Đồng, ra mắt kiếm tiên."

Trần Bình An tay cầm quạt xếp, mỉm cười vượt qua ngưỡng cửa: "Ngụy công tử không cần khách sáo như thế, không đánh nhau thì không quen biết mà."

Mọi người trong phòng nghe được câu này, mí mắt đều giật giật. Vừa rồi khi Ngụy Bạch đứng dậy chào đón, bọn họ cũng ào ào đứng lên. Hơn nữa ngoại trừ lão bà bà và Thanh Thanh, những người khác đều vô tình hay cố ý cách xa cái bàn kia mấy bước, từng người nín thở tập trung, như lâm đại địch.

Ngụy Bạch muốn đi đóng cửa, nhưng sau khi Trần Bình An vượt qua ngưỡng cửa, cửa phòng bỗng tự động đóng lại.

Ngụy Bạch thu tay, theo người kia đi về phía bàn. Sự tình rơi vào đầu, hắn lại thở phào một hơi. Loại cảm giác bị người ta dùng dao chống vào ngực lại bất động, đó mới là khó chịu nhất.

Trần Bình An ngồi xuống, sau đó cầm một ly trà đang lật úp, rót cho mình một ly: "Trà vượt thôn ở phòng tầng hai, mùi vị vẫn ngon hơn một chút."

Sau khi Ngụy Bạch ngồi xuống, lão bà bà vẫn đứng sau lưng hắn, chỉ có Thanh Thanh ngồi xuống theo.

Trần Bình An tùy ý chỉ vào một người: "Làm phiền đại giá, đi gọi quản sự trên thuyền tới đây."

Người kia vội vàng cúi đầu khom lưng, liên tục nói "không dám", lập tức đi ra ngoài gọi người.

Sau khi cửa phòng mở rồi lại đóng, trong phòng trở nên yên tĩnh trầm mặc khó chịu. Chốc lát sau, Trần Bình An cười nói: "Chuyến này ta đi rồi về, trùng hợp nhìn thấy tiền bối sau khi rời thuyền, đang đi lại giữa rừng núi dưới đất."

Trong lòng Ngụy Bạch hiểu rõ, lại thở phào một hơi: "Liêu sư phụ có thể sảng khoái so tài với kiếm tiên tiền bối một trận, không chừng sau khi trở về phủ Thiết Đồng, tu dưỡng một chút sẽ có thể phá vỡ vách chắn, tiến thêm một bước."

Nữ tu sĩ trẻ tuổi Thanh Thanh của vườn Xuân Lộ, có lẽ là người cuối cùng trong phòng nghĩ ra mấu chốt trong đó. Những người khác chỉ chậm hơn Ngụy Bạch một chút, đã lĩnh hội được chỗ tuyệt diệu của cuộc đối thoại này, lại càng bội phục Ngụy Bạch.

Chẳng biết tại sao, kiếm tiên kia lại cho họ Ngụy phủ Thiết Đồng một bậc thang xuống đài, nhưng đồng thời cũng là một sự uy hiếp vô hình, một phương thức ép người khác. Ta dùng một quyền đánh chết cung phụng võ phu cảnh giới Kim Thân nhà ngươi, còn muốn tới phòng ngươi uống trà, Ngụy Bạch ngươi và phủ Thiết Đồng có muốn tính toán với ta không? Nhưng cùng lúc đó, nếu phủ Thiết Đồng chịu dàn xếp ổn thỏa, sẽ có một quang cảnh khác.

Có điều nói tới nói lui, vẫn là phủ Thiết Đồng khó chịu, ít nhất trước mắt là như vậy. Còn như sau này thì có trời mới biết. Ngụy Bạch lựa chọn thuận theo bậc thang đi xuống, không chỉ bị đánh gãy răng phải nuốt máu vào, còn chấp nhận đối phương được voi đòi tiên.

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, người kia dẫn theo quản sự trên thuyền đi vào phòng.

Lão bà bà nhướng mày. Giỏi thật, là kiếm tiên trẻ tuổi này tính toán chuẩn xác. Hóa ra những lời ban nãy là nói cho tiểu công tử nghe, cũng là nói cho phía nhà thuyền nghe. Chỉ cần tiểu công tử chịu dàn xếp ổn thỏa, như vậy những lời lúc trước của kiếm tiên trẻ tuổi nghe có vẻ chói tai, lúc này lại trở nên có chút thành ý rồi.

Dù sao nếu phủ Thiết Đồng tự mình rêu rao, họ Liêu cảnh giới Kim Thân nhà ta thực ra không bị người khác đánh chết, chỉ sẽ thành một chuyện cười. Nhưng nếu phía nhà thuyền giúp đỡ giải thích, mặt mũi của phủ Thiết Đồng sẽ tốt hơn một chút. Đương nhiên tiểu công tử có thể chủ động tìm quản sự trên thuyền ám thị một phen, đối phương cũng nhất định sẽ bán cho phủ Thiết Đồng một nhân tình, nhưng làm như vậy tiểu công tử sẽ càng phiền lòng.

Chuyện nhỏ là chuyện nhỏ, nhưng nếu tiểu công tử có thể từ trong cái nhỏ nhìn ra cái lớn, từ chi tiết nhỏ suy ra toàn cục, sẽ có thể lĩnh hội được ý tứ thứ ba. Nếu đánh nhau, võ phu cảnh giới Kim Thân nhà ngươi nuôi dưỡng, cũng chỉ cần một quyền của ta mà thôi. Mà ta cũng quen thuộc với thủ đoạn quan trường triều đình của các ngươi, đã cho mặt mũi mà Ngụy Bạch ngươi còn không giữ được, thật có tư cách trở mặt với kiếm tiên xứ khác ta sao?

Phủ Thiết Đồng chưa chắc đã kiêng dè một kiếm tu chỉ biết đánh đánh giết giết. Tại Bắc Câu Lô Châu, chỉ cần có tiền thì sẽ mời được kiếm tiên Kim Đan xuống núi "luyện kiếm", tiền đủ nhiều còn có thể mời được kiếm tiên Nguyên Anh. Nhưng vị kiếm tiên trẻ tuổi trước mắt thích mặc hai bộ pháp bào này, đầu óc lại rất linh hoạt.

Lão bà bà xuất thân là tu sĩ ma đạo, trong mắt không có phân biệt tốt xấu, bất cứ người nào trên đời cũng chỉ phân biệt mạnh yếu mà thôi. Mà mạnh mẽ lại chia làm hai loại, một loại nhất định không thể đụng chạm, một loại khác có thể đụng chạm nhưng tốt nhất đừng nên đụng chạm. Loại trước dĩ nhiên càng mạnh, nhưng loại sau tùy thời sẽ biến thành loại trước, đôi khi thậm chí còn khó ứng phó hơn.

Suy cho cùng phủ Thiết Đồng vẫn là thế lực dưới núi của vương triều thế tục, rất quen thuộc với quy củ quan trường. Càng là như vậy, muốn ứng phó với những tu sĩ trên núi làm việc dứt khoát gọn gàng, nhất là người thẳng tính, thực ra cũng không khó. Chỉ khó khi gặp những tiên sư gia phả còn khôn khéo hơn quan viên.

Ba đại hào phiệt của vương triều Đại Quan, bởi vì gia thế hiển hách, ngược lại nhân tài đọc sách và hạt giống võ tướng lặng lẽ chết yểu, còn ít sao? Rất nhiều con cháu hào phiệt không quen thủy thổ, làm quan ở kinh còn dễ nói, một khi thả ra bên ngoài, làm quan phụ tá quận thành hoặc là huyện lệnh gì đó, không thiếu những lão cáo già và những kẻ lọc lõi trẻ hơn chèn ép bọn họ. Thật là vừa mập mờ vừa khó chịu, đủ mọi thủ đoạn xoay bọn họ như chong chóng, dùng dao cùn cắt thịt từ từ.

Bởi vậy những năm qua, phủ Thiết Đồng đã dốc hết sức bảo vệ Ngụy Bạch. Thậm chí còn sợ bóng sợ gió, lo lắng một ngày nào đó tiểu công tử sẽ đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, sau đó ngay cả kẻ thù cũng không tìm được.

Nhưng trước đây mỗi lần tiểu công tử xuất hành lại là yên ổn nhất. Tuyến đường cố định, tùy tùng đi theo, tiên gia tiếp ứng. Nhờ vậy còn câu ra rất nhiều thế đối địch lực ẩn nấp cực sâu, lần theo manh mối, khiến phủ Thiết Đồng âm thầm mượn cơ hội quét sạch không ít họa ngầm, có cả triều đình, trên núi và giang hồ.

Có điều lần này thật sự là bất ngờ lớn. Hôm nay thuyền vẫn đang ở trong lãnh thổ một nước chư hầu của vương triều Đại Quan, nhưng đối phương lại không nể mặt phủ Thiết Đồng và vườn Xuân Lộ. Trước khi người nọ ra tay, hai bên đã nói nhiều như vậy, cho dù trước đó không biết thân phận quyền quý của tiểu công tử, cũng nên nghe nghe hiểu được mới đúng.

Trần Bình An dùng quạt xếp chỉ vào cái bàn: "Đại quản sự trên thuyền, chúng ta đã làm hai vụ mua bán, khách sáo thận trọng như vậy làm gì? Ngồi, uống trà."

Hắn dùng quạt xếp tùy ý quét ngang, ly trà liền trượt đến trước người quản sự trên thuyền, nửa ly trà nằm ở ngoài bàn, khẽ lắc lư, sắp rơi mà lại không rơi.

Trần Bình An lại nhấc bình trà lên. Quản sự vội vàng tiến tới hai bước, hai tay cầm ly trà kia, cúi người xuống đưa ly ra. Đợi đối phương rót trà xong, hắn mới ngồi xuống, từ đầu đến cuối đều không nói một lời nịnh nọt dư thừa.

Hôm nay còn chưa vào hạ, chiếc thuyền này của mình đã là mùa thu đa sự (bấp bênh không yên) rồi.

Cái gọi là hai vụ mua bán, một là bỏ tiền ngồi thuyền, hai dĩ nhiên là mua công báo.

Trần Bình An nhấc ly trà lên, ung dung uống một hớp, sau đó khẽ đặt lên bàn, dựa lưng vào ghế, mở quạt xếp ra nhẹ nhàng phe phẩy, gió mát từng cơn.

Lúc này Ngụy Bạch mới nâng ly theo, uống trà chậm bỏ xuống nhanh. Quản sự trên thuyền lại đi sau Ngụy Bạch, nâng ly chậm uống trà nhanh, sau đó hai tay cầm ly không để xuống.

Trần Bình An cười nói: "Có một chút hiểu lầm, nói rõ là được rồi. Đi ra bên ngoài, hòa khí phát tài."

Ngụy Bạch rót cho mình một ly trà, sau đó một tay cầm ly, tay kia nâng hờ, mỉm cười gật đầu nói: "Kiếm tiên tiền bối hiếm hoi du lịch núi sông, lần này là phủ Thiết Đồng chúng ta đụng chạm tiền bối. Vãn bối lấy trà thay rượu, cả gan tự phạt một ly?"

Trần Bình An gật đầu. Ngụy Bạch uống một hơi cạn sạch.

Quản sự trên thuyền trán rỉ ra mồ hôi mịn. Hắn là một tu sĩ cảnh giới Quan Hải, lúc này lại như ngồi bàn chông.

Trần Bình An quay đầu nhìn nữ tu sĩ trẻ tuổi kia: "Vị tiên tử này là?"

Ngụy Bạch đặt ly trà xuống, sau đó mỉm cười nói: "Là Đường Thanh Thanh, con gái một của Đường tiên sư, thuộc Chiếu Dạ thảo đường của vườn Xuân Lộ."

Trần Bình An cười nói: "Lúc trước ở trong phòng, Đường tiên tử là người đầu tiên muốn mở cửa đón khách đúng không. Mỹ nhân ân trọng, Ngụy công tử đừng nên phụ lòng."

Ngụy Bạch cười gật đầu: "Chỉ chờ trưởng bối hai bên gật đầu."

Trần Bình An ừ một tiếng, cười híp mắt nói: "Có điều ta suy đoán, bên phía thảo đường còn dễ nói, rể hiền như Ngụy công tử có ai không thích. Chỉ là cửa ải của Ngụy đại tướng quân lại khó qua, dù sao trên núi dưới núi vẫn có một chút khác biệt. Đương nhiên vẫn phải xem duyên phận, dùng gậy đánh uyên ương không tốt, hái dưa còn xanh cũng không ngọt."

Ngụy Bạch lại chết tiệt thở phào một hơi. Đường Thanh Thanh thì hơi cảm kích.

Tu sĩ các nhà đứng trong phòng, có giao hảo với phủ Thiết Đồng hoặc là vườn Xuân Lộ, đều giống như rơi vào sương mù. Ngoại trừ lúc đầu còn khiến những người bàng quan cảm thấy loáng thoáng ẩn giấu nguy hiểm, bây giờ lại giống như kéo tới chuyện nhà rồi?

Trần Bình An đột nhiên nói: "Đường tiên tử chắc có quen biết với Tống Lan Tiều Tống tiền bối đúng không?"

Đường Thanh Thanh vội vàng nói: "Dĩ nhiên có quen, Tống thuyền chủ là sư huynh của cha tôi, đều là tu sĩ thế hệ chữ 'Lan' của vườn Xuân Lộ."

Trần Bình An cười nói: "Vậy thì tốt. Lúc trước ta từng ngồi thuyền của Tống tiền bối, vô cùng hợp ý, giống như bạn vong niên vậy. Xem ra lần này tới vườn Xuân Lộ, nhất định phải làm phiền Chiếu Dạ thảo đường rồi."

Đường Thanh Thanh cười duyên dáng: "Kiếm tiên tiền bối có thể ghé bước thảo đường, đó là vinh hạnh của chúng tôi."

Ngay cả Ngụy Bạch cũng cảm thấy đố kị phần tình nghĩa này của Đường Thanh Thanh.

Trần Bình An đột nhiên hỏi: "Ngụy công tử, lúc trước thiếu niên kiếm tiên ngự kiếm qua đây, đã nói mấy lời kỳ quái không đầu không đuôi, còn muốn mời ta uống trà, tên họ là gì?"

Ngụy Bạch nói: "Nếu vãn bối không nhìn lầm, chắc là tiểu sư thúc tổ của cung Kim Ô, Liễu Chất Thanh Liễu kiếm tiên."

Đường Thanh Thanh gật đầu cười nói: "Vị Liễu kiếm tiên cung Kim Ô này, cứ cách mấy năm sẽ đến một khe suối ở vườn Xuân Lộ chúng ta, năm xưa y đã mua riêng, múc nước pha trà."

Trần Bình An sực tỉnh nói: "Trong quyển 'Xuân Lộ Đông Tại' của vườn Xuân Lộ, ta từng đọc được nội dung này. Hóa ra thiếu niên kia chính là Liễu Chất Thanh của cung Kim Ô, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Sớm biết như vậy, lúc trước đã mặt dày chào hỏi Liễu kiếm tiên một tiếng, đến vườn Xuân Lộ rồi cũng dễ giúp mình kiếm được một chút danh thanh."

Ngụy Bạch vẫn tươi cười như thường. Khóe miệng lão bà bà lại hơi co giật một chút.

Ly trà vượt thôn trong tay quản sự trên thuyền, đến nay vẫn không dám uống hết, trà không đắng nhưng trong lòng lại rất đắng. Vị kiếm tiên lão gia này, ngài dùng một kiếm chém mây sét của cung Kim Ô, Liễu Chất Thanh còn thịnh tình mời ngài đi uống trà, lão nhân gia ngài cần chút thanh danh như vậy sao? Chúng ta làm người có thể thoải mái một chút không, cho một câu sảng khoái, đừng giày vò lòng người như vậy nữa?

Trần Bình An quay đầu nói: "Vị lão bà bà này dường như cảm thấy ta không có tư cách uống trà với Liễu kiếm tiên?"

Lão bà bà giả vờ cười nói: "Không dám. Hai vị kiếm tiên ở ẩn bên suối, ngồi đối diện uống trà, đúng là một câu chuyện đẹp. Quyển sách nhỏ kia của vườn Xuân Lộ, năm nay sẽ có thể in ấn lại rồi."

Trần Bình An giữ nguyên tư thế quay đầu mỉm cười. Sắc mặt lão bà bà càng lúc càng cứng ngắc.

Trần Bình An đột nhiên híp mắt nói: "Ta nghe nói vương triều dưới núi đều có một quan niệm, đó là chủ nhục thần chết."

Lão bà bà căng thẳng. Trần Bình An lại nói: "Liên quan đến câu chuyện đẹp, ta nghe nói vương triều Đại Quan cũng có một chuyện. Năm xưa Ngụy công tử ngắm tuyết trên hồ, thấy một thiếu niên tuấn tú đi qua cầu vòm, bên cạnh có tỳ nữ tuổi xuân xinh đẹp lặng lẽ mỉm cười. Ngụy công tử liền hỏi nàng có muốn trở thành tình lữ thần tiên với thiếu niên kia hay không, bảo rằng quân tử có thể giúp người hoàn thành ước vọng. Tỳ nữ không trả lời, chốc lát sau lại có bà lão nâng tráp lướt trên hồ, tặng lễ vật cho thiếu niên kia."

"Dám hỏi vị lão bà bà này, trong tráp là vật gì? Ta tới từ địa phương nghèo, rất tò mò không biết là đồ vật quý trọng gì, lại có thể khiến cho thiếu niên động dung thất sắc như vậy."

Lão bà bà đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Liều chết đánh một trận là được, kéo theo tiểu công tử phủ Thiết Đồng và con gái một của Đường Tiên sư vườn Xuân Lộ chôn cùng. Đến lúc đó bà ta muốn xem thử, kiếm tiên trẻ tuổi này làm sao uống trà với Liễu Chất Thanh kia.

Nhưng Trần Bình An đã quay đầu nói: "Chẳng trách chùa ở đây hương khói thịnh vượng."

Thân thể Ngụy Bạch căng thẳng, nặn ra một nụ cười, nói: "Để kiếm tiên tiền bối chê cười rồi."

Trần Bình An chậm rãi đứng dậy, cuối cùng chỉ dùng quạt xếp vỗ vai quản sự trên thuyền, lúc đi ngang qua lại nói: "Đừng có vụ mua bán thứ ba nữa. Đi đường đêm nhiều rồi sẽ dễ gặp người."

Đường Thanh Thanh hơi sững sốt. Không phải là dễ gặp quỷ sao?

Trần Bình An đi thẳng về phía cửa phòng, giơ cánh tay lên, lắc lắc quạt xếp đã khép lại trong tay: "Không cần tiễn."

Cửa phòng vẫn tự động mở ra, lại tự động đóng vào.

Ngụy Bạch cười khổ không thôi. Quỷ đi đường đêm gặp phải người sao?

Trầm mặc rất lâu, sau khi xác định người nọ có thể rời thuyền rồi lại trở về, Ngụy Bạch cười nói với lão bà bà: "Đừng để ý. Cao nhân trên núi, không gì kiêng kỵ, chúng ta không hâm mộ được."

Lão bà bà cười gật đầu.

Trong lòng Ngụy Bạch cười lạnh. Ngươi không để ý, là thật hay giả thì ta cũng mặc kệ, nhưng ta lại rất để ý. Vừa rồi bà già ngươi lộ ra một chút sát ý nhàn nhạt, tuy nói là nhắm vào kiếm tiên trẻ tuổi kia, nhưng Ngụy Bạch ta cũng không ngốc. Chó cắn người hay người đánh chó cũng vậy, nào hung ác bằng chó cắn chó bất chấp hậu quả.

Trần Bình An trở về phòng, sau đó bắt đầu luyện tập sáu bước đi thế. Hắn đột nhiên dừng bước, đi tới bên cửa sổ.

Màn đêm buông xuống, hắn nhẹ nhàng nhảy lên lan can thuyền, chậm rãi bước đi.

Cứ đi một đêm như vậy. Khi mặt trời ra khỏi biển, hắn dừng bước, ngước mắt nhìn về phía xa, bộ pháp bào trắng như tuyết đắm chìm trong ánh bình minh, giống như một kim thân thần linh dưới trời trên đất.

Trong ánh hoàng hôn buông xuống, tại một cửa tiệm nhỏ nơi ngõ Kỵ Long thuộc quận Long Tuyền, có một tiểu nha đầu đen nhẻm đang vác ghế đẩu ngồi trước hiên. Thạch Nhu trong tiệm thỉnh thoảng lại liếc nhìn động tĩnh bên ngoài.

Bùi Tiền thường ngồi nơi cửa cắn hạt dưa, Thạch Nhu biết, đó là khi nàng nhớ sư phụ.

Sau khi Trần Bình An từ bến thuyền núi Ngưu Giác đi tới Bắc Câu Lô Châu, ban đầu có Chu Liễm giám sát trường học khoảng mười ngày, Bùi Tiền cuối cùng cũng quen với cuộc sống học đường, không còn ý định trèo tường trốn học. Nhưng dù vậy, nàng vẫn chẳng mấy khi yên tĩnh.

Có một lần, Chu Liễm đến trường hỏi thăm phu tử về tình hình gần đây, kết quả lại nửa mừng nửa lo. Mừng vì Bùi Tiền không hề đánh nhau hay cãi vã với ai trong trường. Lo vì các lão phu tử cũng đành chịu thua nàng. Tiểu nha đầu chẳng hề tôn kính sách thánh hiền, khi lên lớp lại cẩn thận ngồi ở vị trí gần cửa sổ, lặng lẽ vẽ người tí hon ở góc mỗi trang sách, hết tiết học lại lật sách rào rào.

Một vị lão phu tử không biết từ đâu nghe được tin tức, bèn lật xem tất cả sách vở của Bùi Tiền, kết quả quả nhiên trang nào cũng có hình vẽ. Những người tí hon này được vẽ rất sơ sài, một vòng tròn làm đầu, năm vạch nhỏ chắc là thân thể và tứ chi. Sau khi khép sách lại, vén góc sách lên, lại giống như tranh liên hoàn, thể hiện người tí hon đang đánh quyền, hoặc thêm một vạch, chắc là luyện kiếm.

Khi ấy, lão phu tử dở khóc dở cười, nhưng không lập tức nổi giận, mà bắt đầu kiểm tra bài vở của Bùi Tiền, bảo nàng đọc thuộc lòng mấy đoạn văn trong sách. Không ngờ tiểu cô nương lại có thể đọc không sai một chữ. Lão phu tử bèn bỏ qua, chỉ nhắc nhở nàng không được nguệch ngoạc trong sách thánh hiền nữa. Sau đó, tiểu cô nương không biết từ đâu mua một số sách ngoài trường học, việc học vẫn không tiến không lùi, nhưng người tí hon thì lại vẽ rất cần mẫn.

Lúc hết tiết, thỉnh thoảng nàng sẽ một mình đi đến dưới gốc cây, bắt kiến về đặt trên một trang giấy nhỏ trắng tinh. Sau đó, một cánh tay chắn trước bàn, tay kia cầm bút vẽ ngang dọc trên giấy, ngăn cản đường chạy trốn của con kiến. Cứ như vậy có thể vẽ đầy một tờ giấy, tựa như mê cung, đáng thương cho con kiến kia phải vòng tới vòng lui trong đó.

Bởi vì công tử họ Trần quận Long Vĩ đã dặn dò tất cả phu tử, cứ đối xử với Bùi Tiền như những đứa trẻ bình thường ở quận Long Tuyền, cho nên trẻ con trong trường học chỉ biết cục than đen nhỏ này ở tiệm Áp Tuế ngõ Kỵ Long, trừ khi hỏi đáp với phu tử mới mở miệng, còn lại mỗi ngày ở trường học gần như không nói chuyện với ai. Nàng sớm chiều đi học và tan lớp, đều thích đi trên bậc thang ở ngõ Kỵ Long, lại còn thích nghiêng người đi ngang. Tóm lại là một đứa trẻ rất kỳ lạ, các bạn học trong trường đều không quá thân cận với nàng.

Lâu ngày, lại có một số tin tức truyền ra, nói nha đầu đen nhẻm này là một kẻ tham tiền, mỗi ngày đều ở trong tiệm Áp Tuế buôn bán, giúp đỡ kiếm tiền. Chắc là một kẻ không cha không mẹ, ở chung với lão chủ tiệm lẩm cẩm kia. Lại có đứa trẻ thề thốt nói, trước kia từng tận mắt nhìn thấy cục than đen nhỏ này thích so tài với ngỗng trắng lớn trong đường ngõ.

Lại có trẻ con ở gần ngõ Kỵ Long nói, mỗi ngày sáng sớm đi học, Bùi Tiền đều cố ý học theo gà trống gáy, rất ồn ào. Lại có người nói sau khi Bùi Tiền khi dễ ngỗng trắng lớn, lại đi đánh nhau với gà trống lớn ở cuối phía bắc trấn nhỏ, la hét "ăn một Toàn Phong Thoái của ta" gì đó, hoặc là ngồi dưới đất xuất quyền với con gà trống lớn kia. Có phải điên rồi không?

Sau khi Chu Liễm tới trường học một lần, lại trở về nói chuyện với Bùi Tiền. Cuối cùng, Bùi Tiền không còn vẽ người tí hon trong sách, cũng không xây mê cung trên giấy cho kiến nữa. Chỉ là sau khi tan học, nàng lại đến một góc yên tĩnh gần ngõ Kỵ Long, dùng đất sét nhúng nước nặn tượng đất nhỏ, bày binh bố trận, chỉ huy hai bên đánh nhau, lại nặn ra tới ba bốn chục tượng đất nhỏ. Mỗi lần đánh trận xong, nàng lại khua chiêng thu binh, giấu kỹ những người tí hon này gần đó. Thạch Nhu nhìn thấy, bèn lén lút nói với Chu Liễm, nhưng Chu Liễm lại bảo không cần quan tâm.

Sau đó có một ngày, Bùi Tiền chép sách xong, hào hứng chạy đi làm đại tướng quân sa trường điểm binh mùa thu, kết quả rất nhanh lại quay về. Thạch Nhu hỏi thăm, Bùi Tiền phiền muộn không vui đứng trên ghế sau quầy, gác đầu lên quầy, nói là ít ngày trước mưa to, tướng sĩ hai quân đều tử trận rồi. Chuyện này khiến Thạch Nhu hơi lo lắng, với sự khôn khéo của Bùi Tiền, sao có thể để những gia sản kia bị mưa làm hư? Có điều sau đó Chu Liễm vẫn bảo mặc kệ con bé.

Nhưng tiếp theo lại xảy ra một chuyện, khiến cho Chu Liễm cũng phải nhíu mày. Sau khi nhận được tin tức của Thạch Nhu, Chu Liễm liền từ núi Lạc Phách chạy tới ngõ Kỵ Long một chuyến. Thạch Nhu nói cho lão biết, có một ngày tan học, Bùi Tiền xách cổ một con ngỗng trắng lớn đã chết, trở về cửa tiệm ngõ Kỵ Long, sau đó chôn ngỗng trắng lớn ở nơi nào không biết.

Khi ấy Bùi Tiền ở trong phòng một mình chép sách. Chu Liễm đứng ở cửa lớn, Thạch Nhu bảo Bùi Tiền không chịu nói gì cả, là tin tức do chính cô chạy đi nghe được.

Trên đường tan học về, Bùi Tiền bị một phu nhân bình dân ngăn lại, nói nhất định là Bùi Tiền đã đánh chết ngỗng trắng lớn trong nhà, mắng nhiều câu khó nghe. Lúc đầu Bùi Tiền nói không phải mình làm, phu nhân liền động thủ. Sau khi Bùi Tiền né tránh, vẫn chỉ nói không phải mình làm. Cuối cùng Bùi Tiền lấy ra một túi tiền riêng của mình, đưa cho phu nhân kia hai miếng bạc vụn và tất cả tiền đồng vất vả tích góp được, nói cô có thể mua con ngỗng trắng lớn đã chết này, nhưng ngỗng trắng lớn không phải do cô đánh chết.

Thạch Nhu lòng đầy lo lắng hỏi Chu Liễm nên làm gì, có cần nói chuyện với Bùi Tiền một chút không. Khi đó Chu Liễm quay lưng về phía quầy hàng, nhìn ra con đường ngõ Kỵ Long, bảo là không phải không nói được, nhưng có nói cũng vô dụng. Bùi Tiền chỉ nghe lời ai, Thạch Nhu cũng biết rõ rồi.

Thạch Nhu liền đưa ra ý kiến, muốn đi tìm phu nhân kia nói chuyện một chút, lại dùng vài thủ đoạn tìm ra hung thủ, bảo hai bên xin lỗi Bùi Tiền. Kết quả Chu Liễm luôn cười cợt nhả, lại đột ngột mắng chửi:
- Vô dụng! Ngươi cho rằng chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Thạch Nhu nghe vậy sắc mặt nhợt nhạt.

Có điều đến cuối cùng, Chu Liễm đứng ở cửa cả buổi, sau đó lặng lẽ trở về núi Lạc Phách, không làm bất cứ chuyện gì.

Sau đó Bùi Tiền cũng không làm chuyện gì khiến người ta lo lắng, ngoan ngoãn đến trường học nghe các phu tử giảng bài, đi sớm về muộn, đúng giờ đúng lúc, rảnh rỗi thì giúp cửa tiệm buôn bán, chép sách, hành tẩu, luyện tập Phong Ma kiếm pháp của mình.

Nhưng như vậy càng khiến Thạch Nhu không yên tâm. Cô thà rằng Bùi Tiền ra tay hạ gục phu nhân kia, hoặc là cãi nhau với một vị lão phu tử ở trường học, nhưng Bùi Tiền đều không làm. Tại khoảnh khắc đó Thạch Nhu mới ý thức được, hóa ra không chỉ Trần Bình An có mặt hay không, núi Lạc Phách sẽ rất khác biệt. Hắn có ở bên cạnh Bùi Tiền hay không, Bùi Tiền cũng sẽ trở thành một người khác.

May mà Bùi Tiền cũng có lúc giống như hôm nay, một mình vác ghế đẩu ngồi ở cửa cắn hạt dưa, không biết lẩm bẩm chuyện gì, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn về cuối ngõ. Lúc này Thạch Nhu mới cảm thấy Bùi Tiền có phần quen thuộc.

Ngày này Bùi Tiền vừa vác ghế đẩu trở về hậu viện, dự định luyện tập Phong Ma kiếm pháp đã gần đạt đến cảnh giới viên mãn, lại nghe Chu Liễm ở trước tiệm hô lên:
- Kẻ bồi tiền, kẻ bồi tiền, mau ra đây!

Bùi Tiền cầm gậy leo núi, nổi giận đùng đùng chạy ra:
- Lão đầu bếp kia, ngươi muốn nếm mùi đau khổ ư?

Đợi đến khi Bùi Tiền chạy ra trước tiệm, lại nhìn thấy bên cạnh Chu Liễm có một con nhóc khoanh tay trước ngực, nghiêm mặt đối diện với mình. Bùi Tiền liền ngẩn người, nghiêm túc nói:
- Đây là ai? Con gái riêng của lão đầu bếp ngươi lưu lạc bên ngoài, nay đã tìm về ư?

Chu Liễm quát một tiếng "biến đi", vỗ vỗ đầu tiểu cô nương đứng trên ngưỡng cửa:
- Con bé tên Chu Mễ Lạp, là sư phụ ngươi từ Bắc Câu Lô Châu đưa tới.

Bùi Tiền dùng nắm tay đấm vào lòng bàn tay, ánh mắt rạng rỡ:
- Sư phụ thật lợi hại, hôm nay không chỉ nhặt được tiền, lại còn nhặt được cả nha đầu.

Chu Mễ Lạp nhíu mày, gương mặt thoáng nét nhạt nhòa, nghiêng đầu híp mắt nhìn cục than đen nhỏ vóc dáng cũng không tính là quá cao.

Bùi Tiền mở to mắt, sau đó cười híp mắt nói:
- Tối nay ta mời ngươi ăn cá kho cay, được không?

Nói xong, Bùi Tiền dùng một tay làm dao, lòng bàn tay còn lại làm thớt gỗ, nâng lên hạ xuống, nhanh đến mức khiến người ta hoa cả mắt, ngoài miệng còn phát ra tiếng cộp cộp cộp. Sau khi kết thúc công việc, nàng làm động tác khí trầm đan điền, trầm giọng nói:
- Đao pháp này của ta, đương thời chỉ xếp sau sư phụ một bậc, đứng thứ hai thiên hạ!

Nàng mở rộng hai tay:
- Ngươi từng ăn cá lớn như vậy chưa? Đã ăn con cua lớn như vậy chưa?

Chu Mễ Lạp lập tức không dám khoanh tay trước ngực nữa, nhíu gương mặt đầy mồ hôi, con ngươi quay nhanh.

Thạch Nhu cười cười, không hổ là một tiểu ngư yêu.

Đầu óc của Chu Mễ Lạp bất chợt sáng lên, dùng Đại Ly phổ thông ngữ còn trúc trắc nói:
- Sư phụ ngươi nhờ ta chuyển lời, nói là hắn rất nhớ ngươi.

Cặp mắt Bùi Tiền bỗng sáng lên. Chu Mễ Lạp vội vàng nhảy xuống ngưỡng cửa, hơi sợ sệt.

Bùi Tiền một lần nữa cầm cây gậy leo núi gác nghiêng lên vai, nghênh ngang đi tới gần ngưỡng cửa, ánh mắt nhìn về Chu Mễ Lạp có thể gọi là... hiền lành, đưa tay xoa đầu nhỏ của cô bé, cười híp mắt nói:
- Vóc dáng chẳng cao, bí đao lùn tịt sống uổng mấy trăm năm. Không sao, không sao, ta sẽ không xem thường ngươi. Ta là đại đệ tử khai sơn của sư phụ, không phải kẻ chỉ nhìn mặt mà bắt hình dong.

Trên đường Chu Mễ Lạp đã học tiếng phổ thông Đại Ly, mặc dù nói còn không trôi chảy, nhưng đều nghe hiểu được.

Chu Liễm cười nói với Bùi Tiền:
- Sau này Chu Mễ Lạp giao cho ngươi, đây là ý của công tử, ngươi thấy thế nào? Nếu không thích, ta sẽ dẫn Chu Mễ Lạp trở về núi Lạc Phách.

Khóe miệng Bùi Tiền nhếch lên, liếc nhìn lão đầu bếp kia:
- Trời đất bao la, dĩ nhiên sư phụ là lớn nhất. Về sau tiểu bí đao lùn tịt này cứ giao cho ta trông nom là được. Ta dẫn con bé đi ăn một bữa...

Chu Mễ Lạp lập tức kêu lên:
- Chỉ cần không phải cá, ăn cái gì cũng được.

Bùi Tiền cười híp mắt xoa đầu cô bé:
- Thật ngoan.

Chu Liễm đi rồi, Thạch Nhu vui vẻ nằm rạp trên quầy.

Sau đó trong tiệm ngõ Kỵ Long đã có thêm một tiểu cô nương áo đen.

Con chó kia cũng thường xuyên lui tới, mỗi ngày lúc sắp tan học, Chu Mễ Lạp và nó lại ngồi ở cửa lớn, nghênh đón Bùi Tiền trở về ngõ Kỵ Long.

Ngày này Bùi Tiền chạy như bay ra, nhìn thấy Chu Mễ Lạp ôm một cây gậy leo núi và con chó bản địa nằm dưới đất. Bùi Tiền ngồi xổm xuống, một tay nắm miệng con chó, vặn nhẹ một cái:
- Nói, hôm nay có kẻ nào khi dễ tiểu bí đao không?

Con chó đã thành tinh kia chỉ muốn tìm chỗ chui xuống. Ta làm sao mà nói được đây?

Cổ tay Bùi Tiền rung lên, vặn đầu chó sang một hướng khác:
- Không nói? Muốn làm phản ư?

Chu Mễ Lạp rụt rè nói:
- Đại sư tỷ, không có ai bắt nạt ta.

Bùi Tiền gật đầu, buông tay ra, một tay vỗ đầu con chó:
- Ngươi làm tả hộ pháp ngõ Kỵ Long kiểu gì vậy, sao lại chẳng biết phấn đấu, vô dụng đến thế? Như vậy ngõ Kỵ Long chỉ có một hữu hộ pháp rồi.

Chu Mễ Lạp lập tức đứng thẳng người, nhón chân lên, hai tay nắm chặt cây gậy leo núi kia. Bọn họ cùng nhau băng đường qua ngõ chạy về ngõ Kỵ Long, chạy như bay xuống bậc thang. Kết quả lại có một bóng áo trắng từ trên trời giáng xuống, tay áo quay cuồng, phần phật tung bay, dùng tư thế kim kê độc lập đáp xuống đất, một tay giơ ngang trước người, tay kia khép hai ngón chỉ lên trời:
- Nếu muốn qua nơi này, để lại lộ phí.

Con chó kia cụp đuôi quay đầu bỏ chạy. Chu Mễ Lạp hơi khẩn trương, kéo kéo tay áo Bùi Tiền:
- Đại sư tỷ, đây là ai? Thật hung hăng quá.

Cô lại không cảm thấy đối phương là một kẻ xấu lợi hại đến đâu, chỉ là trông có vẻ đầu óc không bình thường, vóc dáng lại cao. Lỡ may hắn dựa vào sức mạnh mà làm tổn thương mình và đại sư tỷ, thì có nói lý cũng vô ích.

Bùi Tiền lại ra vẻ nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Là một đại ma đầu hung danh hiển hách trên giang hồ, cực kỳ khó đối phó. Không biết bao nhiêu cao thủ tuyệt đỉnh giang hồ đã bại dưới tay hắn, ta đối phó với hắn cũng hơi khó khăn. Ngươi hãy đứng sau lưng ta, yên tâm, con ngõ Kỵ Long này do ta làm chủ, không cho phép người ngoài giương oai ở đây. Xem ta lấy đầu chó của hắn!

Chu Mễ Lạp ra sức gật đầu, lau mồ hôi trán, lùi lại một bước. Sau đó cô nhìn thấy Bùi Tiền nhảy một cái, vừa lúc đáp xuống bên cạnh người áo trắng kia, cầm gậy leo núi quét ra.

Chu Mễ Lạp mở to mắt. Chuyện gì thế, một gậy này quét ngang sao mà chậm chạp đến thế, chẳng khác nào kiến dời tổ.

Mà người áo trắng kia lại chậm rãi ngửa về phía sau, hai tay áo trắng như tuyết cũng chậm rãi giơ lên, giống như hai tờ giấy từ từ trải ra, vừa lúc tránh thoát cây gậy leo núi kia quét ngang.

Sau đó ngươi tới ta lui, vẫn chậm đến mức khiến người ta phát bực, ngươi một gậy, ta nhấc chân. Chu Mễ Lạp cảm thấy mình có thể chạy hết ngõ Kỵ Long một chuyến rồi, hai hàng lông mày nhíu lại, cô thật sự xem không hiểu.

Cuối cùng Bùi Tiền và người áo trắng dáng vẻ rất anh tuấn, đầu óc rất có vấn đề, gần như đồng thời dừng tay, đều làm một động tác khí trầm đan điền. Bùi Tiền ừ một tiếng:
- Cao thủ, có thể ngăn cản được sáu thức trong bộ Phong Ma kiếm pháp của ta, đủ sức tung hoành giang hồ, một nước vô địch thủ rồi.

Người áo trắng kia cũng gật đầu:
- Quả thật như vậy.

Chu Mễ Lạp hơi mơ hồ, tự gãi đầu. Sau đó lại nghe người áo trắng kia cười rạng rỡ nói:
- Ngươi là Chu Mễ Lạp phải không. Ta tên Thôi Đông Sơn, ngươi có thể gọi ta là tiểu sư huynh.

Chu Mễ Lạp vội vàng đứng dậy, chạy xuống bậc thang, duỗi cổ ra nhìn cái gã tự xưng là Thôi Đông Sơn kia:
- Trần Bình An nói ngươi rất thích khi dễ người khác. Ta thấy không giống.

Người nọ vung tay áo, giơ ngón tay hoa lên, một tay che mặt, "thẹn thùng" nói:
- Tiên sinh nhà ta rất thích nói đùa.

Khóe miệng Chu Mễ Lạp co giật, quay đầu nhìn Bùi Tiền.

Bùi Tiền đá nhẹ vào cẳng chân Thôi Đông Sơn một cái:
- Đứng đắn một chút, đừng làm mất mặt sư phụ ta.

Thôi Đông Sơn hắng giọng hai tiếng, ngồi xuống mỉm cười nói:
- Cứ đứng là được.

Chu Mễ Lạp chớp chớp mắt. Người nọ vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng chống vào ấn đường của cô. Cô cảm thấy chóng mặt, mệt mỏi rã rời. Không biết qua bao lâu, nơi ấn đường truyền đến một cảm giác đau nhói, sau đó lại không có gì khác thường.

Thôi Đông Sơn đứng lên, một tay vỗ nhẹ vào đầu Chu Mễ Lạp, cười nói:
- Không sao rồi. Đi thôi, cùng nhau trở về tiệm.

Bùi Tiền nhíu mày nói:
- Phải cẩn thận một chút, đây là chuyện mà sư phụ của ta giao phó cho ngươi.

Một tay Thôi Đông Sơn đặt sau lưng, đứng nghiêng người với hai tiểu nha đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:
- Biết rồi. Đi thôi, đi thôi.

Phía trước ngõ Kỵ Long, hai tiểu cô nương bước đi nghênh ngang, giống nhau như đúc. Đây gọi là đi đường ngạo mạn, yêu ma hoảng hốt.

Bùi Tiền đối xử với Chu Mễ Lạp rất tốt, còn lấy ra một lá bùa mà mình cất kỹ, nhổ nước bọt, dán vào trên trán Chu Mễ Lạp.

Thôi Đông Sơn chậm rãi bước đi phía sau hai tiểu cô nương, nhìn bọn họ cười cười.

Ánh sáng của trời trăng, tia sáng của hạt gạo.

Bàn tay Thôi Đông Sơn đặt sau người khẽ nâng lên, giữa hai ngón tay kẹp một viên hồn phách tàn dư đen kịt như mực.

Khóe miệng của hắn nhếch lên: "Ngại quá, gặp phải Thôi Đông Sơn ta, coi như ngươi xui xẻo tám kiếp rồi."

***

Tại bến thuyền vườn Xuân Lộ.

Sau khi Tổ sư đường nhận được phi kiếm truyền thư của Đường Thanh Thanh, nhất trí quyết định Tống Lan Tiều tạm thời không cần trông coi bến thuyền nữa, sắp tới cứ ở lại vườn Xuân Lộ, tự mình tiếp đãi vị kiếm tiên trẻ tuổi đến từ Hải Cốt Than xứ khác kia, cho tới khi Từ Xuân yến kết thúc. Đến lúc đó nếu Trần kiếm tiên vẫn muốn ở lại vườn Xuân Lộ ngắm cảnh, dĩ nhiên là càng tốt.

Tống Lan Tiều đã chờ ở bến thuyền gần một canh giờ, nhưng tâm tình vẫn vô cùng tốt, chào hỏi những gương mặt quen thuộc, nụ cười đã thêm vài phần chân thành.

Quản sự trên thuyền đều là những kẻ đáng thương trên con đường tu hành, không hẳn bị sư môn ruồng bỏ, nhưng còn tệ hơn cả bị ruồng bỏ. Tống Lan Tiều cũng không ngoại lệ. Ngoại trừ ân sư của ông ta, mấy vị trưởng bối và cung phụng khách khanh còn lại của Tổ sư đường, cho dù phần lớn rõ ràng cảnh giới tương đương với ông ta, một số chỉ cao hơn ông ta một bối phận, đổi chữ "Lan" trong tên thành chữ "Trúc" mà thôi, nhưng thật sự là không thích ông ta.

Một là do cùng môn phái nhưng không cùng nhánh. Hai là thu nhập cả năm từ thuyền bè, cùng với hoa thơm cỏ lạ do dãy núi Gia Mộc sản xuất, số tiền thần tiên ấy thực ra chẳng qua tay ông ta. Trên thuyền chuyên môn có tâm phúc và dòng chính của Tổ sư đường, phụ trách giao tiếp với thế lực tiên gia các nơi. Ông ta chỉ dùng thân phận chủ thuyền, thu được một chút bổng lộc ít ỏi mà thôi. Một khi xảy ra chuyện bất ngờ, Tổ sư đường còn sẽ truy cứu trước tiên, tuy không đến mức khổ không tả xiết, nhưng cũng chẳng mấy khi được sống an nhàn.

Một chiếc thuyền chậm rãi cập bờ. Sau đó tại bến thuyền Phù Thủy rất phồn hoa của vườn Xuân Lộ, thuyền lớn thuyền nhỏ đến từ các nơi ở Bắc Câu Lô Châu, đều phát hiện một chuyện lạ. Hành khách trên chiếc thuyền kia lại không một ai ngự gió mà đi, cũng chẳng ai nhảy vọt xuống, tất cả đều ngoan ngoãn bước chân xuống thuyền. Chẳng những như vậy, sau khi xuống thuyền, vẻ mặt từng người đều giống như thoát khỏi hiểm cảnh.

Trần Bình An xuống thuyền. Nhóm người Ngụy Bạch và Đường Thanh Thanh đi theo sau, nhưng lại cách nhau mấy chục bước chân.

Nhìn thấy Tống Lan Tiều càng nhiệt tình hơn trước, Trần Bình An tươi cười chào hỏi. Sau đó hắn được vị Kim Đan vườn Xuân Lộ này dẫn đến một nơi cảnh sắc tráng lệ trong dãy núi Gia Mộc, ở đó có phủ đệ chuyên dùng để chiêu đãi khách quý, từng tòa nhà cổ kính ẩn mình trong biển trúc.

Hai người ngồi lên một chiếc thuyền nhỏ được yểm bùa, người chèo thuyền là một cô gái tuổi xuân. Trên thuyền nhỏ có đầy đủ bộ trà cụ, cô gái ngồi ở một đầu thuyền nhỏ, thành thạo pha trà.

Tống Lan Tiều và Trần Bình An cùng nhau uống trà ngắm cảnh. Dọc đường Tống Lan Tiều đã giới thiệu về kiến trúc các cửa tiệm, động phủ trên đỉnh núi và thắng cảnh non sông khắp nơi.

Dãy núi Gia Mộc diện tích rộng lớn, thuyền nhỏ được yểm bùa đi khoảng nửa canh giờ, mới tiến vào khu vực biển trúc có linh khí dồi dào hơn hẳn những nơi khác. Lại đi thêm khoảng mười lăm phút, mới dừng bên cạnh đình nghỉ mát giữa biển trúc trên đỉnh núi.

Lần này Trần Bình An lộ diện, không đeo hòm trúc đội nón, cũng không cầm gậy leo núi, ngay cả Kiếm Tiên cũng đã thu vào. Chỉ có bên hông đeo hồ lô dưỡng kiếm, cầm một cây quạt xếp ngọc trúc, áo trắng nhẹ nhàng, phong thái tiêu sái.

Cô gái chèo thuyền của vườn Xuân Lộ có tư chất tu hành nhưng cảnh giới không cao, đứng bên cạnh thuyền nhỏ cười duyên dáng. Trên đoạn đường này, ngoại trừ lúc đưa trà thêm trà cần lên tiếng, cô lại không nói một lời nào.

Trần Bình An đến gần, hai ngón tay kẹp một đồng tiền hoa tuyết. Nữ tu sĩ kia dường như hơi bất ngờ, thoáng chút do dự, vội vàng đưa tay. Trần Bình An buông ngón tay, nhẹ nhàng đặt đồng tiền hoa tuyết vào lòng bàn tay cô, khẽ nói lời cảm ơn.

Tống Lan Tiều thấy cô dường như hơi thấp thỏm, bèn cười nói:
- Cứ cầm lấy. Những quy củ cứng nhắc ở nơi khác, tại biển trúc này không cần bận tâm. Nếu Trần công tử không tiếc, cho một đồng tiền nhỏ cũng được. Hơn nữa đó là tiền riêng của người chèo thuyền, vườn Xuân Lộ tuyệt đối không lấy một ly một hào.

Trần Bình An cười nói:
- Mấy chuyện như phồng má giả làm người mập, ta không làm được.

Từ Xuân yến sẽ cử hành vào ba ngày sau, vừa đúng trước Hạ Chí. Hơn nữa Tống Lan Tiều nói, sau khi vào hạ còn có một lần Lộc Giác yến, chỉ là quy mô không bằng chợ phiên trước đó. Cho nên hôm nay thuyền đều là đi nhiều tới ít, dù sao vườn Xuân Lộ rất coi trọng mùa xuân.

Hai người chậm rãi bước đi giữa đường hẹp trong rừng trúc, đến một ngôi nhà tĩnh lặng treo tấm biển "Kinh Trập", với ba gian viện.

Vườn Xuân Lộ có sáu phủ đệ cao quý nhất, được đặt tên theo sáu tiết khí của mùa xuân. Có ba phủ đệ nằm giữa biển trúc này, nhưng trong đó có phủ đệ "Thanh Minh", khách nhân không mấy ai muốn vào ở, bởi cái tên ấy vốn chẳng mấy may mắn. Có điều cao nhân Đạo gia khi viếng thăm vườn Xuân Lộ, lại rất thích chọn phủ đệ này để trú ngụ.

Thực ra mỗi lần trước và sau Từ Xuân yến, về việc sáu ngôi nhà này dành cho ai, luôn là vấn đề khiến Tổ sư đường vườn Xuân Lộ đau đầu. Cho ai và không cho ai, chỉ một chút sơ suất cũng có thể rước lấy oán hận.

Thực ra còn có một phủ đệ "Lập Xuân" được xem là vinh dự nhất, mấy ngày nay có một vị khách quý Nguyên Anh vừa rời đi, tạm thời để trống. Tuy nói phủ đệ này rất được ưa chuộng, nhưng không phải là không thể cho vị kiếm tiên trẻ tuổi kia vào ở. Có điều sau khi Tổ sư đường thương nghị, cảm thấy ngôi nhà này thật sự quá gần vách núi Ngọc Oánh, mà vị tiểu sư thúc tổ cung Kim Ô đang ở đó múc nước pha trà, vẫn là không ổn. Lỡ may thật sự đánh nhau, chuyện tốt sẽ hóa thành tai họa.

Lúc thương nghị chuyện này, một đám trưởng bối và cung phụng sư môn vốn lỗ mũi ngước lên trời, lại vô cùng nghiêm túc hỏi thăm ý kiến của Tống Lan Tiều, khiến ông ta cảm thấy nở mày nở mặt. Có điều ông ta dù sao cũng là một vị Kim Đan lớn tuổi, không hề lộ ra vẻ đắc ý, ngược lại tư thái càng cung kính hơn trước, ứng phó đến giọt nước không lọt.

Trên núi rất coi trọng quan niệm nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài. Chuyện đắc ý hôm nay, kẻ thất ý ngày mai, đã quá nhiều rồi.

Tống Lan Tiều đi vào phủ đệ Kinh Trập, nhưng lại không ở lâu, rất nhanh đã cáo từ rời đi.

Trong nhà có hai nữ tu sĩ trẻ tuổi dung nhan xuất chúng, một người còn là đệ tử chính thống của một tu sĩ Kim Đan tại vườn Xuân Lộ. Các nàng theo thường lệ phụ trách làm thị nữ tạm thời cho khách vào ở, chuyện này khiến Trần Bình An vô cùng khó xử. Lúc tiễn Tống Lan Tiều đến cửa, hắn bèn hỏi có thể từ chối hai nàng hay không.

Tống Lan Tiều cười ha hả nói:
- Trần công tử, ngươi là khách quý hàng đầu của vườn Xuân Lộ chúng ta, đương nhiên có thể làm như vậy. Nhưng sau này hai nha đầu kia nhất định sẽ bị liên lụy.

Trần Bình An thở dài, lắc quạt xếp, không nói nữa.

Tống Lan Tiều nhẹ giọng nói:
- Lão tổ của chúng ta vốn định tự mình nghênh đón Trần công tử, nhưng việc chuẩn bị Từ Xuân yến lại xảy ra một chút bất ngờ, phải do lão nhân gia đích thân xử lý. Tính tình của bà ấy lại rất cẩn thận, quả thật không có thời gian rảnh, đành phải nhờ ta cáo lỗi với Trần công tử một tiếng.

Trần Bình An cười nói:
- Đàm lão tổ quá khách sáo rồi.

Đợi đến khi bóng dáng Tống Lan Tiều khuất dạng nơi cuối con đường nhỏ giữa rừng trúc, Trần Bình An cũng không lập tức trở vào phủ đệ Kinh Trập, mà bắt đầu dạo quanh một vòng. Chờ lúc hắn trở về, lại thấy Liễu Chất Thanh của cung Kim Ô đang đứng trước cửa, dáng vẻ thiếu niên, đầu cài trâm vàng, tuấn tú tiêu sái. Hai nữ tu sĩ trẻ tuổi làm người hầu đứng ở một bên, ánh mắt ôn nhu, không chỉ có sự ngưỡng mộ của nữ tu sĩ đối với kiếm tiên, mà còn là ánh mắt đưa tình của thiếu nữ nhìn nam tử tuấn tú.

Trần Bình An cười cười. Người với người so sánh, quả là khiến người ta tức chết. Nếu đồ đệ của mình đứng đây, e rằng trong mắt hai nữ tu sĩ vườn Xuân Lộ này sẽ chẳng còn bóng dáng Liễu kiếm tiên nào nữa.

Đề xuất Bí Ẩn: Mê Động Long Lĩnh - Ma Thổi Đèn
Quay lại truyện Kiếm Lai [Dịch]
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Lê Hiệp

Trả lời

1 ngày trước

Chương 946 còn nguyên văn convert nhờ ad fix giúp

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 ngày trước

ok

Ẩn danh

Minh Ngan

Trả lời

2 ngày trước

Chương 1130, tên là Tạ Cẩu, mà nguyên 1 chương lúc thì Tạ Chó, lúc Tạ Thuý, Tạ Tú, chả có thống nhất gì cả

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 ngày trước

ok đã fix.

Ẩn danh

Anh Dũng Nguyễn

Trả lời

4 ngày trước

Ae nào tóm tắt cho mình cục thư giản hồ với. Khó hiểu tại sao TBA lại phải đi hoàn thành di nguyện từng người một (lỗi do Cố Xán). Đoạn sau thì có lão phu tử lấy thẻ trúc của TBA là ai vậy ạ? Phủ đệ kim của TBA bị vỡ xong bao giờ mới xây lại được vậy?

Ẩn danh

conanhl90

4 ngày trước

https://vozer.io/kiem-lai/tom-tat-thu-gian-ho lão chủ nhà có soạn tóm tắt rồi đây bạn, mà không cần đọc cũng được, những chỗ không hiểu hay khó hiểu thì về mấy chương sau cũng có giải đáp hết á

Ẩn danh

Kevin1984

3 ngày trước

TBA làm vậy 1 phần chuộc lỗi cho CX, 1 phần để lương tâm không áy náy..Nếu TBA gặp 1 ma đầu khác tàn sát người vô tội ở Thư Giãn Hồ thì TBA đã ra tay giết nhưng mà người này lại là Cố Xán, TBA lại niệm tình cũ không giết..Việc này đi ngược lại đạo lý của TBA nên TBA phải đi hoàn thành di nguyện của từng người chết một phần không áy náy với bản tâm

Ẩn danh

binh178

Trả lời

4 ngày trước

Chậm như này thì bh mới vấn kiếm BNK haizz

Ẩn danh

binh178

Trả lời

4 ngày trước

Chán nhất là lúc đọc TBA làm quốc sư =))

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

4 ngày trước

Lâu không ngó qua truyện, mọi thấy chương nào khó hiểu có thể yêu cầu mình dịch lại nhé.

Ẩn danh

Aidennguyen27

4 ngày trước

Ad có thể thì dịch lại đoạn 503-511. Nhất là mấy chương 505 506 lúc TBA nói chuyện với hắc y tiểu cô nương, đoạn này xưng hô lộn xộn, lúc thì nàng, lúc thì con, nghe không phù hợp lắm.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

4 ngày trước

ok dịch lại tới 511 rồi.

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

Trả lời

4 ngày trước

Đề xuất truyện: Từ Con Gián Bắt Đầu Tu Tiên, Ta Trở Thành Trùng Tổ - Một con gián nhỏ bé, làm sao có thể tìm được một tia sinh cơ trong giới tu tiên?

Ẩn danh

Kevin1984

Trả lời

1 tuần trước

Cho mình hỏi sao trận chiến giữa Man Hoan và Hạo Nhiên đang diễn ra gây cấn xong đùng cái Thôi Sàm xuất hiện ở Kiếm Khí Trường thành gặp Trần Bình An rồi qua chap sau là thời thế thái bình..Mạch truyện đang gây cấn rồi đột ngột hoà bình làm bị hụt hẫng..Có phải hoà bình chỉ là giấc mộng tự vấn lương tâm của Trần Bình an? hay thực sự diễn ra..Nếu thực sự thì sau này tác giả có viết về lý do tại sao Man Hoang bị bại trận kg?

Ẩn danh

NhatMinhz

1 tuần trước

Thôi Sàm tập hợp 1tr binh sĩ Lão Long Thành cũng với chiến lực kêu gọi ở Đông Bảo Bình hợp lực nghênh chiến man hoang yêu tộc, khi đại yêu kéo tới TS dụ Chu Mật tới Đồng Diệp Châu cùng tàn hồn TTX liên thủ đánh cho Chu Mật trốn về trời hợp đạo thiên đình, này gọi là cục Dụ Cổ Sinh. Sau đó TS dùng Sơn Thủy Điên Đảo thay thế TBA trấn áp KTTT, tán đạo tu vi 14 cảnh trở thành KTTT thứ 2 chặn đường lui Man hoang yêu tộc. Vừa xem bộ này cũng đc vài tháng có sai sót ae góp ý

Ẩn danh

Kevin1984

1 tuần trước

Kiểu như tác giả cắt bớt những đoạn đánh nhau giữa MH và HN chuyển qua thời bình rồi sau đó giải thích từ từ phải không b?

Ẩn danh

Minh Ngan

Trả lời

1 tuần trước

chap 864 chưa sửa văn phong, khó đọc

Ẩn danh

Tiên Đế [Chủ nhà]

1 tuần trước

ok

Ẩn danh

luan

Trả lời

2 tuần trước

ra thêm phiên ngoại đi ad