Chương 198: Đường đi
Chương 198: Đường điTẫn đạo Tùy vong vi thử hà, hệ kim tiên lý lại thông ba.Nhược vô thủy điện long chu sự, cộng vũ luận công bất giác đa.
*Dịch nghĩa:*Đều nói Tuỳ vong bởi chốn này,Dòng thông nghìn dặm đến ngày nay.Thuyền rồng, đài điện không điều tiếng,Hạ Vũ đem so kém mấy đây.
Là con kênh đào nhân công dài nhất thiên hạ, Kinh Hàng Đại Vận Hà khởi bắc Trác quận, xuôi nam đến Hàng Châu, chảy xuyên Trường Giang cùng Hoàng Hà. Đoạn kênh đào xuôi nam từ Trấn Giang, liền gọi là Giang Nam Hà.
Giang Nam vốn phồn hoa trù phú. Từ Trấn Giang xuôi nam, thuyền bè qua lại tấp nập trên thủy lộ, khiến Giang Nam Hà không hổ danh là một trong những huyết mạch phồn thịnh nhất của Đại Vận Hà. Dòng sông êm ả trôi, thế núi đôi bờ chẳng hùng vĩ như Trường Giang, nhưng trùng điệp non xanh nước biếc, không quá thâm u mà đượm vẻ thanh tân. Thoảng hiện bến đò cũ kỹ, những xóm thôn nhỏ bé, ruộng đồng xanh mướt, hay con đường ven sông. Thỉnh thoảng có người bộ hành, chuyến xe bò lướt qua. Cùng với thuyền bè qua lại trên sông, tất cả đều toát lên một phong vị Giang Nam bình yên thật sự.
Giang Nam Hà rộng chừng hai mươi trượng, nhưng nước không sâu, thường chỉ hai trượng. Hai bờ sông đôi lúc trũng thấp, mọc đầy lau sậy. Ngư phủ chống thuyền lướt qua, chim nước như cò, vạc sà xuống bắt cá. Dưới ánh ban mai, mặt nước phản chiếu vạn vật, tĩnh lặng mà tự tại, như một bức thủy mặc họa hữu tình. Con thủy đạo dài hun hút ấy gánh vác việc vận tải của vùng Thái Hồ và Trường Giang, cũng gánh vác sinh kế của biết bao người dân dọc theo ngàn dặm sông nước này.
Khi chiều tà buông xuống, một chiếc thuyền hoa lững lờ trôi trên thủy đạo gần Thường Châu. Tuy gọi là thuyền hoa, nhưng việc trang hoàng chẳng thể sánh bằng những thuyền hoa chốn Tần Hoài danh tiếng. Thuyền chia làm hai tầng, song lại rộng rãi tiện nghi hơn hẳn thuyền buôn, thuyền khách thường thấy trên sông, ắt hẳn chỉ nhà phú quý mới đủ khả năng thuê mướn. Lúc này, thuyền đang chậm rãi xuôi dòng. Dưới nắng hạ, tiếng nói cười rộn rã vọng ra từ gian phòng lầu hai.
"...mây đen vần vũ, hồng thủy ngập trời, chỉ thấy Pháp Hải bay vút lên không trung," một tiếng hét lớn: "Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng, Bát Nhã Ba La Mật!" Áo cà sa trên người ông ta tung bay che khuất cả bầu trời, nâng bổng toàn bộ Kim Sơn Tự lên không trung! Muốn biết hậu sự ra sao, xin nghe hồi sau phân giải."
Nghe tiếng vọng ra từ khoang thuyền, ắt là có người đang kể chuyện. Câu chuyện đang lúc gay cấn thì đột ngột dừng lại, khiến đám người sững sờ một lúc lâu, rồi tiếng phản đối vang lên không dứt.
"Đừng ngưng ở đây chớ! ... Cô gia ơi là cô gia! ... Huynh rể, người không thể vậy được! ... Pháp Hải cùng Bạch Tố Trinh rốt cuộc ra sao? ... Kim Sơn Tự lớn thế, làm sao bay lên trời được, bay kiểu gì, bay kiểu gì?"
Tiếng nói nam nữ xen lẫn, nhất thời ồn ào không dứt. Người kể chuyện ắt hẳn đã uống nước, cất lời: "Này, các người quá đáng rồi! Ta đã kể cả buổi chiều... Kim Sơn Tự bay lên thế nào, hôm qua các người cũng đã thấy Kim Sơn Tự rồi, muốn nó bay thế nào thì nó bay thế đó chứ, phải có sức tưởng tượng chứ!"
"Nhưng mà 'Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn Địa Tạng, Bát Nhã Ba La Mật' rốt cuộc là phật hiệu gì vậy, cô gia ơi! Phật môn nào có nói như vậy? ..." "Nghe thì rất ghê gớm đó chứ, huống hồ tiểu nha đầu ngươi lại biết điều này?" "Quyên nhi từng đọc phật kinh. Quyên nhi, muội nói xem." "Đại sư Pháp Hải thật tài giỏi!" "Chậc, xong rồi, Quyên nhi hóa ngây ngốc rồi, ai đánh nàng một cái đi..." "Không có mà, cô gia." "Huynh rể, Phật môn thật có phép thần thông bậc này sao?" "Ngươi tin ư?"
Trong tiếng ồn ào náo nhiệt ấy, trên hành lang mạn thuyền tầng dưới, có một nữ tử đang tựa mình vào đó, thản nhiên ngắm nhìn dòng sông trôi. Nàng vận y phục màu vàng nhạt xen xanh lam, khoác áo trấn thủ trắng tinh, tay cầm chiếc quạt nhỏ. Tuổi tuy còn xuân sắc, nhưng mái tóc đã búi theo lối phụ nhân. Khí chất trẻ trung thuần khiết cùng sự thành thục an nhàn hòa quyện, khiến người ta thoạt nhìn liền nhận ra đây là một tiểu thư đã xuất giá.
Đám người trên thuyền này, tự nhiên chính là đoàn người Ninh Nghị đang xuôi nam. Chuyến đi Hàng Châu lần này, một nửa là ngao du sơn thủy, nửa còn lại là Tô Đàn Nhi muốn nhân cơ hội này mở rộng trọng tâm buôn bán ra vùng Hàng Châu, nhằm phân chia bước đầu ảnh hưởng của nàng cùng phụ thân tại đại phòng.
Thế nên, ngoài nàng, Ninh Nghị, cùng ba nha hoàn Thiền nhi, còn có một vị phòng thu chi đáng tin của gia đình, hai vị chưởng quỹ cùng quyến thuộc, nha hoàn, hỏa kế, hộ viện đồng hành. Thêm vào đó, hai vị đường huynh đệ Tô Văn Định, Tô Văn Phương vốn khá thân thiết với đại phòng, cũng theo Tô Đàn Nhi, người chị họ, đến Hàng Châu để rèn luyện.
Tính gộp lại, đoàn người ước chừng ba mươi người, vậy nên Tô Đàn Nhi đã thuê chiếc thuyền hoa hai tầng rộng rãi tiện nghi này. Trước đó, họ đã dừng chân du ngoạn vài ngày tại Trấn Giang, tự nhiên cũng ghé thăm Kim Sơn Tự. Thực ra, Kim Sơn Tự lúc bấy giờ đã đổi tên hai lần, ban đầu là Long Du Tự, hiện nay gọi là Thần Tiêu Ngọc Thanh Vạn Thọ Cung, nhưng cái tên cũ vẫn còn in sâu trong tâm trí mọi người. Khi nhắc đến, Ninh Nghị liền kể câu chuyện Bạch Xà truyện ra, dọa người bằng phiên bản phim "Thanh Xà" của Từ Khắc. Câu chuyện chưa dứt, Thiền nhi cùng các nha hoàn dường như mê mẩn vị Pháp Hải mà Ninh Nghị đã tô vẽ thành một nhân vật anh tuấn, còn Tô Văn Định, Tô Văn Phương cùng đám nam nhân thì không khỏi có những ý nghĩ kỳ quặc về hai vị xà yêu quyến rũ.
Sau bữa trưa, ngoài ba nha hoàn và hai vị đường đệ, ngay cả mấy vị phòng thu chi, gia quyến chưởng quỹ, cùng các hỏa kế, hộ vệ như Đông Trụ, Cảnh hộ viện cũng tụ họp trên lầu hai hành lang, lắng nghe câu chuyện một cách say sưa. Mấy ngày du ngoạn Trấn Giang, mọi người đã sớm hiểu rõ vị cô gia đông gia này hóm hỉnh, hòa nhã, nên cũng không còn quá nhiều vẻ e dè.
Tô Đàn Nhi vốn cũng hứng thú với những câu chuyện này, nhưng khi mọi người tụ tập đông đúc, nàng xuống tầng dưới một chuyến, thấy nơi đó chật chội nên không lên lại. Thuyền hoa hai tầng vốn không cao, đứng ở mạn thuyền vẫn có thể nghe rõ. Nàng đứng đó hóng gió ngắm cảnh, vẫn nghe trọn vẹn câu chuyện đến đoạn này.
Nếu nói thuở trước, dù đã xuất giá, Tô Đàn Nhi vẫn giữ vẻ thành thục trong thương trường, nhưng cái khí chất của một phụ nhân đã lập gia thất thì vẫn còn đôi chút gượng gạo. Đến lúc này, vẻ gượng gạo ấy đã tan biến hoàn toàn. Nàng đứng đây không lên lầu trên, lắng nghe không khí náo nhiệt bên trong, cảm nhận niềm vinh hạnh khi phu quân mình làm chủ cuộc vui, được mọi người yêu mến. Trước khi thành thân, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này. Trên thương trường, nàng mạnh mẽ quyết đoán, có khí chất để trở thành tâm điểm của mọi người. Nếu ngồi cùng ai đó, nàng cũng có thể vài lời khiến người khác chú ý, không đến nỗi tẻ nhạt, nhưng để pha trò hài hước thì không phải sở trường của nàng.
Là nữ tử, tự nhiên phải giữ chừng mực, giữ khoảng cách với người khác. Nàng tuy luôn ôn hòa, ung dung đối đãi mọi người, nhưng đôi khi vẫn bị kẻ khác ví von như Võ Tắc Thiên, điều này ắt khó tránh khỏi. Nếu từng có kỳ vọng nào, chẳng qua chỉ mong phu quân sau khi thành thân đừng quá mức chất phác, ít ra cũng biết giao đãi đôi chút, không quá phận đắc tội người là được.
Nào ngờ, vị phu quân này, bất kể trong hoàn cảnh nào cũng có thể nắm giữ mọi việc một cách êm đẹp. Chẳng hạn như chuyện Ninh Nghị cùng Ô Khải Long giáp mặt, nàng từng hỏi qua, Ô gia có thể nhanh chóng an phận như vậy, e rằng cũng bởi vì phu quân chỉ vài câu đã khiến Ô Khải Long mất hết tự tin. Mà lúc này đây, chàng lại có thể khiến Tô Văn Định, Tô Văn Phương cùng mọi người trở nên hòa thuận như người một nhà. Nàng tuy làm được điều trước, nhưng ở khoản đối đãi người nhà này, e rằng không thể làm được như chàng.
Nàng cảm thụ hạnh phúc trong lòng, nụ cười trên môi tự nhiên mà e ấp vài phần mị lực, hệt như vẻ mềm mại đáng yêu, ngọt ngào của Bạch Tố Trinh trong "Thanh Xà".
Dù trên lầu ồn ào, nhưng Ninh Nghị đã dứt câu, người ngoài tự nhiên không thể cứ níu kéo chàng mãi để kể tiếp. Với Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi, dù chàng thân thiết đến mấy vẫn là chủ nhân. Với Tô Văn Định, Tô Văn Phương cùng đám người, Ninh Nghị dù thân cận nhưng khí thế luôn mạnh mẽ. Ở một mức độ nào đó, trong Tô gia, e rằng chỉ có Tô lão thái công mới có uy áp mạnh hơn. Những người khác càng không thể ép buộc Ninh Nghị kể xong câu chuyện. Tuy có vài lời trêu đùa, nhưng sau đó mọi người vẫn sôi nổi bàn luận tình tiết, phỏng đoán hồi sau.
Chẳng mấy chốc, Ninh Nghị cùng Tô Văn Định, Tô Văn Phương vừa cười vừa nói bước xuống boong tàu. Gặp Tô Đàn Nhi, Tô Văn Định và Tô Văn Phương chào hỏi vài câu rồi rời đi.
Ninh Nghị tay cầm chén trà, nhìn thê tử đang khẽ phe phẩy quạt tròn bên kia, cười bước tới. Tô Đàn Nhi cũng nheo mắt nói: "Đáng ghét quá, thiếp cũng muốn nghe tiếp..." "Đã chẳng nói nữa rồi." "Bạch xà vì báo ân, yêu nam tử trần gian. Pháp Hải dựa vào lòng thiện, hàng yêu trừ ma, cũng là làm tròn bổn phận. Tướng công nói xem, rốt cuộc ai sai?" "Nếu ta là Hứa Tiên, kẻ sai tự nhiên là Pháp Hải. Nếu ta là Pháp Hải, thì kẻ sai đương nhiên là Hứa Tiên." "Ách? Sao lại là Hứa Tiên?" "Nếu ta là Pháp Hải, mà hắn lại thành thân, đương nhiên là ta thấy Hứa Tiên chướng mắt, cố tình chia rẽ họ. Còn vì sao muốn chia rẽ, đương nhiên là vì ta đã để ý Bạch Tố Trinh..." "Ha ha!" Đàn Nhi không nhịn được bật cười, sau đó lại nghiêm nét mặt, vẻ cứng rắn: "Tướng công đừng đùa loại chuyện này, trong câu chuyện có phật lý sâu xa đó." Ninh Nghị nhún vai, không tranh cãi.
Lúc này, thuyền vừa tới một khúc quanh, nơi lau sậy mọc um tùm. Nắng theo hướng thuyền hoa chuyển mình, khiến bóng mạn thuyền cũng uốn lượn theo. Trong tầm mắt, bờ sông là những dãy núi trùng điệp âm u, cây cối rặng rừng bị gió mát cuốn qua, hàng vạn phiến lá xào xạc. Vài con chim cùng bụi bay bay lượn trên không.
Hai vợ chồng đứng đó ngắm cảnh sắc. Ninh Nghị uống trà. Đàn Nhi ắt hẳn cũng khát, cầm lấy chén trà trong tay Ninh Nghị uống một ngụm, rồi nâng trong tay mình. Đằng sau khoang thuyền, ắt là hai đứa trẻ con của vị chưởng quỹ nào đó đang tự nói tự chạy, miệng hô lớn: "Đại Uy Thiên Long, Thế Tôn ân giấu la la la la la..." Có lẽ không nhớ rõ lời thoại, khiến người nghe không khỏi bật cười.
Giang Nam Hà tuy là kênh đào nhân công, lòng sông chẳng sâu, nhưng sau bao năm khai mở, chất nước lại trong lành. Từ trên thuyền nhìn xuống, mặt sông xanh biếc gợn sóng. Tô Văn Định và Tô Văn Phương hai người chẳng rõ đang đùa cợt điều gì khi nhìn xuống nước sông ở mũi thuyền. Khi họ ngước nhìn sang bên này, Ninh Nghị cười nói: "Sao rồi? Đã nghĩ thông suốt?" Tô Văn Định bĩu môi: "Huynh rể, thật là mất thể diện mà." Ninh Nghị liền bật cười. Tô Đàn Nhi không hiểu họ đang nói gì, hỏi một câu. Nghe Ninh Nghị giải thích, nàng mới hay Tô Văn Định, Tô Văn Phương đã vây lấy Ninh Nghị đòi kể chuyện, chàng tiện miệng nói rằng nếu họ bơi qua sông được thì chàng sẽ kể tiếp. Thực ra, tài bơi lội của chàng tuy vẫn còn, nhưng từ khi đến đây ít khi có cơ hội xuống nước, nghĩ đến việc du ngoạn cũng chẳng có gì đặc biệt. Chỉ là Tô Văn Định và Tô Văn Phương tự xưng là thư sinh, tất nhiên không chịu làm chuyện thất lễ như vậy.
Tô Đàn Nhi nghe xong, cũng bật cười lườm Ninh Nghị một cái, rồi nói chàng thật là mất thể diện. Nàng cúi nhìn xuống nước. Thực ra Giang Nam Hà sâu trung bình chỉ hai trượng, lúc này dù nước lên cũng chẳng dâng cao thêm bao nhiêu, chỉ cần biết bơi thì xuống đó cũng chẳng chết chìm được.
Ninh Nghị cùng nàng nhìn mặt nước, hỏi: "Nàng có biết bơi không?" Tô Đàn Nhi cười đáp: "Biết đôi chút, lâu rồi không bơi." "Có cơ hội ngược lại có thể xuống thử xem..." Ninh Nghị tự lẩm bẩm, Tô Đàn Nhi lúc này mới có chút mếu máo, làm ra tức giận bộ dạng, lườm hắn một cái: "Tướng công luôn luôn nói bậy, thiếp thân đi xuống, để cho người ta trông thấy, tướng công lại có thể quang vinh ở đâu..." "Khục, tùy tiện nói một chút, về sau có thể mình xây cái ao..." Hai người vì thế nói giỡn một trận.
Giang Nam Hà từ Đan Dương đến Vô Tích đoạn này dài gần hai trăm dặm, thủy đạo đều thẳng tắp một tuyến, ngoại trừ những chỗ có bùn cát trầm tích, gần như không cần chuyển hướng, cứ thế xuôi dòng mà đi. Chẳng qua lại qua một lát, gió ngược lại thổi lên. Ninh Nghị cùng Tô Đàn Nhi nhìn về phía Đông Nam, chỉ thấy phía chân trời đường sông, mây mưa dày đặc đã kéo đến, rìa mây như vạch một vệt đen trên bầu trời, cả vùng trời bên đó đều bị mây che khuất.
Lúc này, tất cả mọi người trên thuyền đều đã chú ý tới đám mây mưa kia. Tô Đàn Nhi ngẩng đầu nhìn một hồi, Thiền nhi cũng bưng chậu từ buồng nhỏ chạy ra, đến bên cạnh Tô Đàn Nhi nói: "Cô gia, đây chẳng phải thiên binh thiên tướng đến bắt Bạch nương nương đó sao?" Tô Đàn Nhi nắm lấy vai nha hoàn, cười ôm nàng vào lòng: "Có thể lắm."
Vị chưởng thuyền lão gia họ Cổ lúc này cũng đã lên boong tàu, cau mày ngước nhìn đám mây kia. Ninh Nghị cười nói: "Cổ thúc, việc nhìn mây đoán thời tiết ta cũng đã học được đôi chút. Nhìn đám mây này hôm nay, e rằng sẽ có một trận mưa to." Mấy ngày trước, vị chủ thuyền này đã chỉ cho mọi người đôi ba bí quyết nhìn mây đoán thời tiết, lúc này Ninh Nghị liền đem ra vận dụng.
Vị chưởng thuyền lão gia cũng cười ha hả: "Đông gia nói đúng. Nhìn thế mây này, ắt sẽ có một trận giông tố lớn. Chẳng qua bên này không sao, đi thuyền trong mưa gió như vậy, thực ra cũng có một phong vị khác. Giang Nam Hà không có sóng to gió lớn đâu."
Tô Đàn Nhi hỏi: "Sóng gió có chút, lớn không có, chúng ta thuyền này lớn, Trường Giang kia đoạn nếu là bực này thời tiết xem như có sóng to gió lớn, cũng được đến, trên biển mới thật sự là sóng to gió lớn, bên này núi thấp một chút, cào đến lên gió lớn, nhưng nước không sâu, như thế nào cũng sẽ không có sóng lớn, có người a, liền thích tại lên gió lớn lúc đến trên thuyền tới chơi, nói là đâm kích. A, bên này kia có bài thơ nói như thế nào tới? Bình sông bảy trăm dặm, ốc nhưỡng hai ba châu. Có ngồi hồ núi thú, đi không gió sóng lo. Chính là nói cái này sông Giang Nam đây này."
Vị lão nhân gia kia còn biết ngâm thơ, đám người nhất thời ngạc nhiên không thôi. Ninh Nghị cười nói: "Cổ thúc vẫn là một người tao nhã. Văn Định, Văn Phương, kiểm tra một chút các ngươi, bài thơ này ai làm?" Tô Văn Định nghĩ nghĩ, Tô Văn Phương ngược lại lập tức cười phất phất tay: "Huynh rể cũng quá coi thường chúng ta, thơ của Bạch Nhạc Thiên triều Đường nha." Bạch Nhạc Thiên, chính là Bạch Cư Dị. Ninh Nghị gật đầu cười: "Ta thật thà nói, thực ra là ta quên rồi." Chàng nói thật, bài thơ này chàng chưa từng thấy. Những người còn lại đều bật cười ha hả, không ai tin.
Vị chưởng thuyền lão gia chỉ huy hai người chèo thuyền đang quay mũi, phía chân trời kia, cuồng phong quấn quanh mây mưa, đang vần vũ tràn tới.
Đề xuất Voz: Em hàng xóm mới chuyển về cạnh nhà