Nhìn xem Nina bước chân nhẹ nhàng chạy lên thang lầu, Duncan nhất thời vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ hơi hoang mang nắm tóc: "Đứa nhỏ này cười ngây ngô cái gì đâu..."
Sau đó, hắn nghe thấy tiếng lão Morris từ quầy hàng bên cạnh truyền đến: "Nói thật, ông rất khác so với trong ấn tượng của tôi, Duncan tiên sinh."
"Rất khác sao?" Duncan nhướn một bên lông mày, "Ấn tượng của ông về tôi thế nào?"
Vừa nói, hắn vừa từ phía sau quầy đi ra, treo biển "Tạm thời nghỉ ngơi" ở cửa ra vào, rồi kéo một chiếc ghế đặt cạnh quầy hàng. Sau khi xác nhận đối phương là giáo viên đến thăm chứ không phải khách hàng thông thường, để người ta đứng đó hiển nhiên không thích hợp.
"Cảm ơn," Morris gật đầu nói lời cảm ơn, ngồi trên ghế nhìn về phía Duncan, trên mặt nở nụ cười hiền hậu: "Tôi chưa từng gặp ông, nhưng tôi nghe nói qua một chút về... tình hình gia đình Nina. Xin lỗi vì đã thất lễ, nhưng theo lời đồn, Nina có một người chú nghiện rượu, cờ bạc và nóng tính. Đứa bé sống trong môi trường gia đình tồi tệ, đến mức ở trường cháu gần như không có bạn bè, những học sinh khác cũng không mấy muốn tiếp xúc với cháu."
Duncan đang rót cà phê, nghe Morris nói, động tác của hắn khựng lại 2 giây, sau đó không nhanh không chậm hoàn thành công việc. Hắn bưng hai tách cà phê trở lại trước quầy, đưa một tách cho lão nhân: "Hy vọng ông không ngại chỗ tôi chỉ có loại hàng rẻ tiền này. Cà phê ngon nhất ở khu hạ thành cũng chỉ đến vậy thôi."
Hắn ngồi đối diện lão nhân, cả hai cùng cầm một tách cà phê nóng hổi. Chiếc chủy thủ cổ xưa nằm giữa họ, nhưng lúc này sự chú ý của cả hai rõ ràng không đặt vào nó.
"Nghiêm túc mà nói... những lời đồn đó đều là thật," Duncan chậm rãi nói, "Trước đây tôi bị bệnh, à, một căn bệnh khá nặng. Lúc thuốc giảm đau không còn tác dụng, tôi chỉ có thể dựa vào rượu mạnh để làm tê liệt thần kinh. Đó là một khoảng thời gian chán chường. Không may thay, khoảng thời gian đó lại đúng vào những năm quan trọng trong tuổi dậy thì của Nina. Bây giờ xem ra chuyện này ảnh hưởng đến cháu nặng hơn tôi tưởng."
Morris chăm chú quan sát Duncan, hồi lâu sau mới trầm ngâm lên tiếng: "Thế sao? Nhưng tôi cảm giác ông không giống người mới thoát khỏi chán chường, mà giống một quý ông chưa từng rơi vào chán chường, luôn rất tích cực và lạc quan. Sự nhạy bén và hài hước khi nói chuyện với người khác của ông cũng không giống người từng bị ảnh hưởng bởi cồn."
Nói rồi, ông nhấp một ngụm cà phê trong ly, không nhận xét gì về cà phê, chỉ như tiện miệng nói: "Tôi cảm thấy tôi nhìn người khá chuẩn."
"Có lẽ chỉ là tâm tính của tôi điều chỉnh nhanh thôi," Duncan cười, ngữ khí đặc biệt thản nhiên. Hắn phải thừa nhận vị lão nhân này nhìn người rất chuẩn, nhưng hắn tin rằng dù ánh mắt có chuẩn đến đâu cũng không thể nhìn ra bí mật trong cơ thể mình, nên hoàn toàn không hoảng hốt. "Nina đã sắp trưởng thành rồi, tôi là người giám hộ duy nhất của cháu, tôi phải thể hiện một chút trách nhiệm."
"...Dù sao thì, đây cũng là chuyện tốt cho đứa bé," Morris nhìn chằm chằm Duncan một lát, "Cháu đang ở giai đoạn học hành quan trọng. Mặc dù nhiều người nói học xong cấp 3 công lập chỉ có thể vào nhà máy vặn ốc vít, nhưng họ luôn bỏ qua một điều: Tri thức bản thân là một tài sản quý giá, rồi sẽ có lúc nó đột nhiên thể hiện ý nghĩa trong cuộc đời ông, mà điều đó thường xảy ra khi ông đã không còn cơ hội quay lại trường học nữa."
Lão tiên sinh nói, lắc đầu: "Đáng tiếc đa số phụ huynh tôi từng quen đều không đồng ý điểm này. Sự chú ý của họ đặt vào việc cho con mình tốt nghiệp sớm và tìm được việc làm."
Duncan nghe đến đây bỗng cảm thấy thân thiết: Lão tiên sinh nói câu này quen quá! Lời tương tự hắn làm giáo viên cũng thường nói với học sinh hoặc phụ huynh, nhưng không ai nghe hắn...
Tuy nhiên, hắn nhanh chóng thu lại cái tâm lý "đồng nghiệp gặp gỡ", suy nghĩ một chút hoàn cảnh hiện tại của mình, hắn khẽ lắc đầu:
"Vì đây là khu hạ thành, Morris tiên sinh. Cái nhìn của ông quả thực trí tuệ và đầy tầm nhìn xa, nhưng đa số người ở đây thật sự rất cần sớm trả hết hóa đơn tháng trước. Ông không thể vì thế mà nói tầm nhìn của họ không đủ dài."
"Đúng vậy, rất nhiều người thật ra cũng muốn nhìn về phía xa, nhưng bức tường cao trong cuộc sống rồi sẽ cản trở chúng ta nhìn về phía xa xôi hơn," lão tiên sinh cảm thán, "Xin lỗi, ở trong sách vở lâu rồi, rồi sẽ bỏ qua vấn đề thực tế trong cuộc sống... Ông là người rất giỏi suy nghĩ, xem ra một chút lo lắng của tôi là không cần thiết."
"Lo lắng?" Duncan nhíu mày, "Nhắc mới nhớ, Nina gần đây có vấn đề gì ở trường sao? Thành tích của cháu đi lùi à?"
"Thành tích của cháu luôn rất tốt, nhưng gần đây... cháu quả thực có chút không quan tâm," Morris cân nhắc từ ngữ, "Cháu trên lớp học thất thần, lúc tự học thì ngủ, lúc học thí nghiệm còn mất tập trung. Tiết Hóa học đầu tuần, cháu thậm chí đốt cháy bàn thí nghiệm. Việc này trước đây chưa bao giờ xảy ra... ít nhất trên người cháu thì chưa bao giờ."
Nói đến đây, lão tiên sinh dừng lại một chút, bổ sung: "Trong bài kiểm tra hai ngày trước, thành tích của cháu ngược lại không giảm sút gì, nhưng nếu tình trạng này tiếp diễn, sẽ rất khó nói thành tích của cháu khi tốt nghiệp sẽ thế nào. Tuy nói sau khi tốt nghiệp cấp 3 công lập con đường lựa chọn quả thực có hạn, nhưng làm công nhân lắp ráp máy trong nhà máy ở khu hạ thành và bảo trì lõi hơi nước trong nhà thờ ở khu thượng thành vẫn khác nhau. Là người giám hộ của Nina, ông nên coi trọng."
"Nina gần đây thường xuyên thất thần mất tập trung khi đi học?" Duncan nhíu mày, "Cháu ngược lại không nói với tôi chuyện này..."
"Gái tuổi này, chắc chắn sẽ không nói với ông quá nhiều," Morris lắc đầu, "Tôi lúc đầu còn tưởng do trong nhà xảy ra chuyện gì, hoặc người chú nghiện rượu của cháu gần đây làm gì đó, mới ảnh hưởng đến tình trạng ở trường của cháu, bởi vậy mới đến làm lần thăm nhà này. Nhưng bây giờ xem ra... không phải nguyên nhân về mặt này."
Duncan nhất thời không mở miệng, chỉ chăm chú nhớ lại mấy ngày nay Nina ở trước mặt mình có biểu hiện gì bất thường không, nhớ lại cuộc sống sinh hoạt thường ngày của Nina. Morris vài giây sau lại hỏi: "Ông là người hiểu rõ cháu nhất, đứa bé gần đây có gì bất thường không? Ví dụ như nghỉ ngơi không tốt, sức khỏe không tốt gì đó?"
Duncan suy nghĩ nửa ngày, chỉ có thể dang tay: "...Nói ra thật xấu hổ, tôi không nghĩ ra đáp án."
Hắn không nghĩ ra đáp án. Một tuần trước hắn thậm chí còn không biết Nina! Hắn làm sao biết đứa bé đó gần đây so với trước kia có thay đổi gì?
Morris đối với câu trả lời của Duncan hình như cũng không bất ngờ lắm, rất có thể là vì trước khi đến ông đã dựa vào lời đồn trên phố mà hạ thấp kỳ vọng về "chú của Nina", nên lúc này chỉ quen miệng nói: "Ông nên chú ý đến cháu hơn một chút, nhất là với bé gái tuổi này, chỉ duy trì cuộc sống vật chất là không đủ."
Duncan nghe câu này, trong đầu lập tức nảy ra ý nghĩ: "Có phải cháu yêu rồi không?"
Thẳng thắn mà nói, ý tưởng này ít nhiều bắt nguồn từ kinh nghiệm làm giáo viên của "Chu Minh"...
Morris nghe câu này sau cũng lộ ra vẻ mặt hơi kỳ quái, ánh mắt lão nhân nhìn Duncan hơi lạ: "Đó là một trường nữ sinh..."
Duncan nghĩ nghĩ, vẻ mặt thành thật: "Trường nữ sinh cũng có thể."
Morris hơi mở to mắt.
Vị lão tiên sinh vốn say mê học thuật này chấn động mạnh!
"Khụ, thôi được, tôi chỉ nói vậy thôi," Duncan xem phản ứng của lão nhân liền biết chủ đề này có lẽ hơi đi quá giới hạn, vội ho khan hai tiếng cắt ngang sự lúng túng, "Tôi sẽ nói chuyện nghiêm túc với Nina... Chắc cháu sẽ chịu nói với tôi."
"À... À, đương nhiên," lão tiên sinh lúc này mới kịp phản ứng, ông dường như vẫn đắm chìm trong một loại chấn động nào đó, nói chuyện chậm hơn nửa nhịp, "Theo tôi hiểu... Nina là một đứa trẻ rất thẳng thắn, trung thực. Ông nên nói chuyện với cháu, cháu hẳn sẽ không quá kháng cự."
Duncan gật đầu: "Ngoài ra còn có tình huống gì không? Nina gần đây ở trường còn có gì không thích hợp nữa không?"
"Ngoài thất thần mất tập trung tinh thần hoảng hốt thì không có gì," lão tiên sinh nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Hôm nay tôi đến thật ra chủ yếu là để nói chuyện này, tiện thể tìm hiểu tình hình gia đình thật sự của cháu... Đúng, nói đến đây, bố mẹ Nina là do..."
"Sự cố mười một năm trước," Duncan nói, "Hồ sơ chính thức có ghi lại vụ này, vụ rò rỉ nhà máy hóa chất ở Khu Ngã Tư Thứ Sáu."
"Thì ra là vậy," lão tiên sinh thở dài, "Tôi nhớ sự cố lần này, lúc đó tôi cùng con gái tôi vừa lúc ở gần khu Thập Tự Nhai. Lúc nhà máy hóa chất rò rỉ động tĩnh rất lớn, đám đông bị ảnh hưởng thậm chí có lúc tràn đến tận rìa khu thượng thành... Sau đó điều tra còn nói đêm đó có rất nhiều tà giáo đồ thừa cơ gây loạn, nhà máy hóa chất cũng do bọn chúng phá hoại..."
Trong lòng Duncan hơi động, không thay đổi sắc mặt tiện miệng hỏi: "Tối hôm đó ở khu hạ thành có phải còn xảy ra một trận hỏa hoạn lớn không?"
"Hỏa hoạn lớn? Tôi không nhớ có trận hỏa hoạn lớn nào," Morris nhíu mày, "Ông nhớ lầm rồi chăng?"
"...Xem ra là tôi nhớ lầm," Duncan ấn ấn trán, vừa cười vừa nói, "Tôi thật sự nên tránh xa cồn."
Đề xuất Voz: Duyên âm
Tiên Đế [Chủ nhà]
Trả lời2 tháng trước
Bộ này còn người đọc thì mình dịch nốt...
Huynhmai
2 tháng trước
Úi, vậy thì tuyệt quá! Tạ ơn Tiên Đế! (「`・ω・)「