Dù Ngụy Mộc Sinh, vị Du Nỗ Thủ Giáo Úy của Bắc Lương, đã ngã xuống trước khi kịp thấy vạn kỵ Bạch Vũ lao đến như sấm rền, nhưng cái chết của hắn không hề uổng công. Chàng đã không ngoảnh đầu lại, mở ra lợi thế không tưởng cho bộ kỵ của Viên Nam Đình. Trong cuộc chiến kỵ binh, kẻ nắm được tiên cơ chính là kẻ nắm giữ chiến thắng.
Gần hai mươi năm ròng rã chém giết ở biên cương, Lương và Mãng đã hiểu rõ nhau như lòng bàn tay. Kỵ binh thảo nguyên nổi tiếng với chiến thuật săn đuổi, lừa dối và rút lui, từng khiến hai mươi vạn tinh binh kỵ quân Đại Phụng triều cuối phải tan tác chỉ sau hai chiến dịch. Nhưng giờ đây, đối diện với Thiết Kỵ Bắc Lương – đội quân đứng đầu Ly Dương về chiến mã, binh khí và khả năng vận dụng chiến trận – kỵ binh Bắc Mãng không dám mạo hiểm nới lỏng trận hình. Họ không thể dùng cái giá là đội hình lỏng lẻo để ép căng đại trận địch, chia cắt chiến trường, rồi áp đảo cục bộ mà xâm lấn từng bước.
Đây không còn là cuộc đối đầu giữa dân du mục và dân làm nông đơn thuần, không phải là lúc Trung Nguyên chỉ biết dựa vào thành cao hào sâu hay bộ binh nặng giáp để chống lại kỵ binh thảo nguyên thoắt ẩn thoắt hiện. Đây là cuộc chiến kỵ binh đối kỵ binh thực thụ. Chính vì thế, suốt hai thập kỷ qua, Bắc Lương luôn là nỗi lo thường trực của Bắc Mãng. Thái Bình Lệnh đã kiên quyết chủ trương phải hạ Bắc Lương trước khi nuốt chửng Trung Nguyên. Lời nói của vị Đế Sư Bắc Mãng này vẫn còn lưu truyền rộng rãi: “Chỉ cần nghiến răng đoạt được bốn châu Bắc Lương, ba mươi châu Trung Nguyên sẽ dễ như trở bàn tay!”
Vạn kỵ Bạch Vũ của Viên Nam Đình bất ngờ xuất hiện từ sườn cánh tư kỵ Đổng Trác, trải dài một phong tuyến cực kỳ rộng lớn. Kỵ quân Bắc Lương có truyền thống trọng nỏ khinh tiễn, nhưng Bạch Vũ Vệ là ngoại lệ. Mỗi người đều đeo túi tên cắm lông trắng, sở trường mã cung. Tương truyền, lần duy nhất Lão Hoàng Đế Ly Dương ngự giá du hành biên ải Bắc Lương, đội kỵ quân do Nhân Đồ Từ Kiêu dẫn dắt tham gia giáo võ chính là Bạch Vũ Vệ. Khi Lão Hoàng Đế ngước nhìn bầu trời tiễn vũ trắng xóa tuôn về phương Bắc, người đã cảm khái: “Chưa từng nghĩ giữa mùa hè, Trẫm lại được chiêm ngưỡng cảnh tượng tuyết lớn ngập trời, thật sảng khoái biết bao!”
Chủ tướng tư kỵ Đổng gia, A Cổ Đạt Mộc, phi ngựa gào thét, liên tục truyền đạt mệnh lệnh. Dù kỵ quân thảo nguyên đã tiến bộ nhiều trong việc điều binh, không còn thô ráp chỉ dùng cờ hiệu ban ngày hay đuốc ban đêm, nhưng chỉ một số ít mới thực sự đạt đến mức “như cánh tay sai khiến”. Liễu Khuê được Bắc Mãng Nữ Đế trọng dụng, danh tiếng "Nửa Từ Kiêu" là nhờ lối đánh ít cứng nhắc nhất, giống Thiết Kỵ Bắc Lương nhất—thắng thì tất thắng, thua cũng không đại bại.
Ngoài Liễu Khuê, bộ quân Đổng Trác và Tây Hà quân của Hách Liên Vũ Uy cũng là hai đơn vị mạnh. Riêng đội kỵ quân Đổng Trác lại là nỗi day dứt của giới tinh hoa Bắc Mãng. Vì chiến công quá hiển hách, họ bị vương đình Bắc Mãng chèn ép, phải cố gắng kiềm chế số lượng kỵ quân chỉ khoảng vạn kỵ.
Ngược lại, những cải chế của Chủng Đàn thế hệ mới thể hiện trong trận công thành Hồ Lô Khẩu lại không bị vương đình lên án quá nhiều. Ngoài việc thảo nguyên cần dựng lên một vị anh hùng, phải chăng thân phận tướng lĩnh Bắc Mãng bản địa của Chủng Đàn là một tấm bùa hộ mệnh?
Sau khi chỉnh đốn ngắn ngủi, vạn kỵ Bạch Vũ Vệ lao vào xung kích, dẫn đầu là những mũi tên mã cung mạnh mẽ. Tiễn vũ như bão tuyết giữa trời hè, khiến tư kỵ Đổng Trác vừa kịp bày trận đã có hàng trăm kỵ ngã ngựa. Song, tám ngàn tư kỵ này vẫn dũng mãnh và thiện chiến. Chiến lược của A Cổ Đạt Mộc và các Thiên Phu Trưởng không hề sai sót; đội hình dần triển khai, tạo thành một vòng cung nhằm chống lại hỏa lực mã cung tập trung của Bạch Vũ Vệ.
Nhưng đội kỵ binh Bắc Lương nắm tiên cơ không chịu dừng lại. Họ bắt đầu biến trận, phát huy tối đa tính cơ động của khinh kỵ lông trắng. Trên chiến trường, một cảnh tượng hùng vĩ vô hình xuất hiện: Vạn kỵ khinh kỵ không chú trọng độ dày đội hình trung quân, mà đột ngột tăng tốc hai cánh, biến đội hình vòng cung ban đầu thành hai con Giao Long song song. Hai ngàn kỵ tiên phong của A Cổ Đạt Mộc lập tức bị kẹp giữa, phải đối mặt với địch trước sau.
A Cổ Đạt Mộc không chút do dự, thúc ngựa quay đầu, dẫn trung quân đâm thẳng vào trận địch phía Nam. Cùng lúc đó, hắn hạ lệnh cho hai ngàn kỵ quân phía sau cuốn lấy kỵ binh Bắc Lương phía Bắc, bất chấp cái giá phải trả. Bị mất tiên cơ, A Cổ Đạt Mộc buộc phải dùng sinh mạng hai ngàn kỵ binh của mình để kéo dài thời gian, lấy sáu ngàn tư kỵ còn nguyên vẹn nuốt trọn năm ngàn kỵ Bạch Vũ Vệ. Đây là hành động bất đắc dĩ, nhưng đội hình khinh kỵ lông trắng có một điểm yếu cố hữu: phong tuyến quá dài và đội hình mỏng manh, không chịu nổi cú va chạm hung hãn của sáu ngàn kỵ binh.
Nhanh. Tinh túy sau khi hai đội kỵ quân tiếp xúc chỉ gói gọn trong một chữ: Nhanh.
Sự nhanh chóng này không chỉ nằm ở tốc độ chiến mã, tốc độ bắn tên mã cung, mà còn ở khả năng ứng biến tức thời trong trận chiến.
Dù triều đình Ly Dương có thừa nhận hay không, các Hoàng tử, Công Khanh trong lòng vẫn may mắn. May mắn vì biên giới Triệu gia vẫn còn tồn tại đội kỵ quân gần như hút cạn nội lực Tây Bắc vương triều. Chính ba mươi vạn Thiết Kỵ mang giáp đã chấn nhiếp man di Bắc Mãng, giúp Trung Nguyên có gần hai mươi năm dưỡng sức, đủ lực tuyên bố tương lai sẽ chiến đấu ngoài biên giới.
Theo sự biến trận của A Cổ Đạt Mộc, khinh kỵ lông trắng cũng lập tức thay đổi. Năm ngàn khinh kỵ phía Bắc bắt đầu lặng lẽ chia cắt ở đoạn giữa. Một nửa đối đầu với hai ngàn tư kỵ Đổng gia đang truy kích phía sau, nửa còn lại bắt đầu theo sát chủ lực Bắc Mãng quay về phía Nam. Họ không cho phép địch tạo ra ưu thế binh lực ở chiến trường chính, mà tiếp tục duy trì áp lực tuyệt đối lên chủ lực kỵ quân Đổng gia.
Nếu A Cổ Đạt Mộc còn sống để chứng kiến màn này, hắn sẽ kinh ngạc trước sự ăn ý kinh khủng của các Giáo Úy khinh kỵ lông trắng phương Bắc. Giữa họ không hề có bất kỳ giao tiếp nào, nhưng trận hình vẫn lặng lẽ thành hình. Điều này đòi hỏi sự nhạy bén, dũng cảm và lòng tin không thể thiếu một.
Bạch Vũ Vệ từng là dòng chính của Vi Phủ Thành, một trong Tứ Nha Bắc Lương. Khi Vi Phủ Thành và Điển Hùng Súc bỏ Bắc Lương chạy sang Thục, Viên Nam Đình, xuất thân từ lính cũ Thiết Phù Đồ và Liên Tử Doanh, tiếp quản Bạch Vũ Vệ. Viên Nam Đình có tông phái nhạt nhòa, nhưng từng cùng Lâm Đấu Phòng và hàng trăm lão nhân Bắc Lương tiễn Thế tử Từ Phượng Niên vào kinh.
Khi Từ Phượng Niên thế tập vương vị, biên quân Bắc Lương cũng đổi chủ một cách tự nhiên. Ai cũng biết, Thiết Phù Đồ và Bạch Vũ Vệ—quân cũ của Từ gia—không thể không có uất ức trong lòng.
Viên Nam Đình tham gia nghị sự tại Đô Hộ Phủ Hoài Dương Quan, gần như đập bàn trừng mắt với Sở Lộc Sơn, tuyên bố: nếu trận này Bạch Vũ Vệ không được ra trận, hắn sẽ không còn mặt mũi làm chủ tướng, thà ở lại Đô Hộ Phủ làm một phụ tá vô dụng còn hơn. Vì thế, khi Viên Nam Đình xuất chinh tại Rồng Mắt Bình Nguyên lần này, vạn kỵ Bạch Vũ Vệ hầu như ai nấy đều hò reo sảng khoái.
Nhận ra động tĩnh phía sau của khinh kỵ lông trắng, A Cổ Đạt Mộc lập tức tê dại da đầu, gầm lên: “Cùng bản tướng phá trận!”
Viên Nam Đình nhíu mắt nhìn, sự quả quyết của chủ tướng tư kỵ Đổng gia có phần ngoài dự liệu, nhưng cách ứng phó của các giáo úy phía Bắc lại nằm trong tầm kiểm soát. Hắn ra hiệu, Giao Long kỵ trận phía Nam bắt đầu uốn lượn, tăng tốc về cánh Nam. Dù có vẻ như đang tránh mũi nhọn của chủ lực Đổng gia, ý đồ chiến thuật thực sự rất rõ ràng: khiến sáu ngàn kỵ quân Bắc Mãng thất bại trong việc phá trận. Năm ngàn kỵ của hắn vừa đánh vừa lui, tạo thành một cái miệng vòng cung, phối hợp với ba ngàn khinh kỵ phía Bắc đang truy sát địch, tạo thành thế “bắt rùa trong chum”, róc thịt từng chút một, hao mòn tinh thần và khí lực của sáu ngàn kỵ địch.
Sự giảo hoạt tránh chiến của khinh kỵ lông trắng khiến A Cổ Đạt Mộc nghiến răng căm hận nhưng không thể làm gì. Cái cảm giác dốc hết sức lực bú sữa mẹ mà vẫn không đánh trúng đối thủ quả thực khiến người ta phát điên.
Đối thủ không phải yếu kém mà sợ chiến, mà là quá nhanh. Chiến mã hạng Ất thuần một sắc Bắc Lương, toàn bộ thân khoác giáp nhẹ, vứt bỏ thương mâu, chỉ đeo đao treo cung. Dù trong lúc chuyển đổi đội hình gấp gáp có sơ hở, kỵ quân Đổng gia dù có nhìn thấy cũng không thể bắt được.
Bỗng nhiên, vài kỵ Du Nỗ Thủ ngựa trắng phi nhanh dọc theo vòng cung trận tuyến báo tin: phía Bắc có sáu ngàn Nhu Nhiên Thiết Kỵ tiếp viện, chậm nhất nửa canh giờ sẽ đến, do Võ Bình Tông Sư Hồng Kính Nham đích thân dẫn đầu!
Viên Nam Đình nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi, đặc biệt là kỵ binh ở giữa, toàn thân đẫm máu, cười hỏi: “Ngươi là Giáo Úy Mã Trắng Lí Hàn Lâm?” Lí Hàn Lâm trầm giọng: “Chính là mạt tướng!”
Viên Nam Đình cười, cảm khái. Con trưởng đích tôn của Kinh Lược Sứ Bắc Lương Lí Công Đức, vậy mà lại dựa vào chém giết biên ải để leo lên vị trí Du Nỗ Thủ Giáo Úy quý giá nhất.
Viên Nam Đình thở dài một hơi, nói: “Lí Giáo Úy, ta đã nhận được tin tức. Sáu ngàn kỵ của Tề Đương Quốc đã áp sát, không chậm hơn Nhu Nhiên Thiết Kỵ của Hồng Kính Nham tiến vào chiến trường. Tiếp theo, các Du Nỗ Thủ có thể rút khỏi chiến trường. Đừng cố chấp, các ngươi là hạt giống trinh sát cuối cùng của Bắc Lương, ta không đành lòng để các ngươi chết! Ngươi và Ngụy Mộc Sinh tranh thủ hai khắc thu dọn chiến trường. Nếu sau khi Thiết Phù Đồ và Nhu Nhiên kỵ quân đuổi đến mà ta còn thấy ai trong các ngươi ở lại đây, dù may mắn không chết trận, ta cũng sẽ đuổi các ngươi ra khỏi Du Nỗ Thủ!”
Lí Hàn Lâm ôm quyền lĩnh mệnh, sau cùng lại khàn giọng nói: “Ngụy Mộc Sinh đã chết trận rồi.”
Viên Nam Đình ngây người, im lặng.
Nhìn bóng lưng ba kỵ binh trẻ tuổi rời đi, khoảnh khắc đó, lão tướng chợt nghĩ: Ba mươi vạn mộ bia ở hậu sơn Thanh Lương Sơn, há có thể mãi để tên người trẻ tuổi ngày càng nhiều!
Viên Nam Đình quay lại nhìn sáu bảy kỵ tùy tùng bên cạnh. Họ khác biệt với kỵ binh dũng mãnh thông thường, toát lên sự bình thản, ung dung, không chỉ nhờ võ lực siêu quần mà còn mang theo khí chất xa cách của giang hồ sa trường.
Viên Nam Đình cười nói: “Chư vị cao thủ Phất Thủy Phòng, tin tức các ngươi cũng đã nghe. Không hay chút nào, tên Đại Tông Sư Hồng Kính Nham đã đuổi đến.”
Một lão già mặc giáp nhẹ, vẫn luôn ngưng khí dưỡng thần, sờ sờ thanh kiếm đeo bên hông, lạnh nhạt đáp: “Tóm lại, không để Viên tướng quân chết trước mặt chúng ta là được.”
***
Tại chiến trường trung bộ Rồng Mắt Bình Nguyên, sáu ngàn chủ lực kỵ quân Đổng Trác rơi vào tuyệt cảnh. Tám ngàn khinh kỵ lông trắng do Viên Nam Đình tự mình điều động càng thêm thành thạo, không ngừng thu hoạch đầu lâu địch.
Hai ngàn kỵ của Quạ Đen Lan Tử do Gia Luật Sở Tài thống lĩnh đang chém giết hăng say với hai ngàn khinh kỵ lông trắng có số lượng tương đương. Song phương đều chưa có dấu hiệu thất bại.
Sáu ngàn Thiết Phù Đồ của Tề Đương Quốc và sáu ngàn Nhu Nhiên Thiết Kỵ của Hồng Kính Nham, gần như đồng thời, không hẹn mà gặp trên chiến trường.
Hai dòng lũ giáp sắt đối đầu.
Nhu Nhiên Thiết Kỵ muốn cứu vãn hơn ba ngàn kỵ quân Đổng gia còn sót lại, lao thẳng vào sáu ngàn kỵ của Viên Nam Đình. Thiết Phù Đồ trực tiếp vòng qua cánh trái, tránh né chiến trường dây dưa giữa hai chi khinh kỵ Lương Mãng.
Khinh kỵ đối khinh kỵ, Thiết Kỵ đối Thiết Kỵ!
Chủ tướng sáu ngàn Thiết Phù Đồ, Tề Đương Quốc, ở trung tâm phong tuyến, xuất hiện ở tuyến đầu tiên, một người một ngựa một thương sắt, làm gương cho binh sĩ.
Trong số sáu vị nghĩa tử của Lão Lương Vương Từ Kiêu, Trần Chi Báo tài hoa kinh diễm, chiến công ngút trời, được thiên hạ chú ý, danh xưng Binh Thánh Áo Trắng là đạp lên thi thể binh giáp Diệp Bạch Quỳ mà có, danh xứng với thực.
Sở Lộc Sơn, dù mang tiếng xấu ở Trung Nguyên, nhưng chiến tích ngàn kỵ mở Thục chắc chắn lưu danh sử sách. Về sau, ở trung bộ Bắc Mãng, ông đã chặn đứng mười hai trận thắng liên tiếp của Đổng Trác.
Viên Tả Tông, chiến thắng trận Công Chúa Mộ mà ngay cả Tây Sở cũng thấy khó bề tưởng tượng. Sử gia, binh gia sau đó suy diễn, cực kỳ tôn sùng.
Chỉ riêng Tề Đương Quốc. Ông không chỉ bị triều đình Ly Dương khinh thị, mà ngay cả nội bộ Bắc Lương cũng ít ai nhắc đến. Danh tiếng thậm chí không bằng những võ tướng trẻ như Ninh Nga Mi. Ông được phong làm chủ tướng Thiết Phù Đồ bị coi là sự dùng người không công bằng của Tân Lương Vương.
Tề Đương Quốc một thương xuyên thủng ngực một Bách Phu Trưởng Nhu Nhiên Thiết Kỵ, gầm lên một tiếng, tiếp tục lao thẳng về phía trước. Thế không thể đỡ. Đội kỵ trận lấy Tề Đương Quốc làm mũi nhọn xé toạc đội hình Nhu Nhiên Thiết Kỵ.
Chỉ trong một khoảnh khắc trên tuyến chiến trường song song hai bên Tề Đương Quốc, cả hai bên đều có hai trăm kỵ chết trận tại chỗ. Thiết Kỵ chi tranh, ngã ngựa là chết.
Bốn ngàn kỵ Nhu Nhiên Thiết Kỵ đã vào trận, còn hai ngàn kỵ dừng ngựa từ xa quan sát, tỏ ra lạc lõng trên chiến trường rộng lớn này.
Gia Luật Sở Tài nhìn thấy cảnh tượng đó, nhổ mũi tên lông trắng bắn trúng mặt, một mình thúc ngựa rời chiến trường, đến trước mặt hai ngàn Thiết Kỵ án binh bất động, giận dữ nói với nam tử lạnh lùng kia: “Hồng Kính Nham! Ngươi vì sao thấy chết không cứu?!”
Nam tử có đôi mắt trắng như tuyết nhìn thẳng vào vị hoàng thân quốc thích tôn quý, hỏi ngược lại: “Ta làm sao lại thấy chết không cứu? Bốn ngàn Nhu Nhiên Thiết Kỵ chẳng phải đang cứu người sao?”
Gia Luật Sở Tài giận quá hóa cười, dùng chiến đao chỉ vào vị Võ Bình Tông Sư từng tranh giành danh hiệu Đại Vương Nam Viện với anh rể mình: “Đến nông nỗi này, ngươi còn muốn giữ lại thực lực?! Thế nào, lần trước ở Hồ Lô Khẩu bị kỵ quân Bắc Lương đánh bể mật, phải dựa vào hai ngàn kỵ này để bảo toàn mạng sống tháo chạy sao?!”
Hồng Kính Nham khẽ giật khóe miệng: “Ngay từ đầu ta đã không nghĩ ngươi và Lâm Phù có thể thành công. Ta mạo hiểm đến đây chẳng qua không muốn Gia Luật Sở Tài ngươi chết trắng ở đây mà thôi. Lần này Du Nỗ Thủ ngựa trắng sống sót trở về vài trăm kỵ, ngược lại các ngươi chết sạch. Đến lúc đó, Hoàng đế bệ hạ tất sẽ truy cứu. Mộ Dung Bảo Đỉnh dù sao cũng họ Mộ Dung, hắn không sợ bị hỏi tội. Ta Hồng Kính Nham thế đơn lực bạc, dù án binh bất động là hợp lý, nhưng có những chuyện, hợp tình quan trọng hơn hợp lý. Ta mới xuất hiện ở đây, nếu không ngươi nghĩ ta rảnh rỗi chạy đến góp vui sao?”
Hắn nhìn chằm chằm vị võ tướng khôi ngô đang tức giận, mỉa mai nói: “Chiến công? Nơi đây có cái gọi là chiến công của ngươi và Lâm Phù trước đó sao?”
Hắn chuyển tầm mắt về chiến trường xa xăm, cười lạnh: “Nếu nói Quạ Đen Lan Tử và Cáo Đen Lan Tử các ngươi chết vô ích, thì bốn ngàn tinh kỵ của ta chẳng phải càng chết vô ích?”
Gia Luật Sở Tài thẹn quá hóa giận, máu tươi rỉ ra khóe môi. Hắn đưa tay che miệng, ánh mắt oán hận nhìn vị chủ tướng Nhu Nhiên Thiết Kỵ.
Hồng Kính Nham thản nhiên nói: “Gia Luật Sở Tài, ngươi nhớ kỹ, Giang Hồ có sáu phẩm Thần Tiên, nhưng trên sa trường chưa bao giờ có Thần Tiên có thể đảo ngược càn khôn. Cái chết của tám ngàn tư kỵ của anh rể ngươi là lẽ tất yếu. Ta chỉ chịu trách nhiệm đưa ngươi sống sót về Nam triều. Còn lại, ngươi không cần vọng tưởng, cũng không có tư cách vọng tưởng.”
Gia Luật Sở Tài không quay lưng, dùng chiến đao chỉ về chiến trường phía sau: “Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy đầu tên chủ tướng Thiết Phù Đồ chính tam phẩm Tề Đương Quốc sao?! Một cái đầu của hắn, có thể giúp Hồng Kính Nham ngươi một bước phong hầu! Tề Đương Quốc chết tiệt kia còn là nghĩa tử của Từ Kiêu!”
Hồng Kính Nham ý cười sâu xa, dường như khinh thường mở lời.
Gia Luật Sở Tài đứng thẳng người, buông bàn tay nhuốm máu đỏ tươi, cười lớn: “Các ngươi, những man di chạy ra từ dãy núi Nhu Nhiên, đi theo một chủ tử không có can đảm như thế, đúng là vạn bất hạnh trong vạn hạnh. Tương lai đừng mong chiến công, nhưng ngược lại cũng không sợ chết trận sa trường!”
Ánh mắt vài Thiên Phu Trưởng Nhu Nhiên Thiết Kỵ trở nên bất thiện, rục rịch.
Hồng Kính Nham giơ tay ngăn cản hành động rút đao của họ, nhẹ nhàng nắm chặt dây cương, nhìn về phía xa, mỉm cười nói: “Gia Luật Sở Tài, không thể không nói, ngươi kém xa anh rể xảo trá vô tình của ngươi. Hắn, chỉ là sai một cái họ so với thằng em vợ ngu xuẩn này, thật đáng tiếc.”
Gia Luật Sở Tài không hiểu sao đột nhiên bình tĩnh lại, quay đầu nhìn thoáng qua cuộc chiến phía Nam, rồi nhìn về phía Bắc yên tĩnh hơn.
Vị võ tướng trẻ tuổi này, người được Hồng Kính Nham nói là sinh ra đã ở vị trí cao, bình tĩnh nói với Hồng Kính Nham: “Ta không cần ngươi cứu, nhưng ta cầu ngươi một việc. Hồng Kính Nham, ngươi có thể mang đi bao nhiêu kỵ binh Đổng gia thì mang đi bấy nhiêu. Nếu ngươi đồng ý, những lời hỗn xược ta nói trước đó, ta xin giải thích với ngươi ngay tại đây.”
Hồng Kính Nham hiếu kỳ hỏi: “Vậy còn ngươi?”
Ánh mắt Gia Luật Sở Tài kiên nghị, mang theo sự cố chấp quen thuộc của binh sĩ thảo nguyên: “Anh rể ta từng nói, làm ăn phải biết bỏ vốn. Ta sẽ đi theo bốn ngàn kỵ Nhu Nhiên của ngươi chiến đấu đến cùng. Sinh mạng ta có thể cứu được bao nhiêu kỵ quân Đổng gia, Hồng Kính Nham ngươi cứ tùy ý xử lý, thế nào?”
Hồng Kính Nham nheo mắt, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Gia Luật Sở Tài mặt vô cảm thúc ngựa quay đầu, lưng đối diện Hồng Kính Nham, khẽ nói: “Ta là kẻ sắp chết, nói vài lời, ngươi cũng đừng giận lây sang binh sĩ Đổng gia khác. Suy cho cùng, hôm nay ngươi không chịu tự mình ra tay, không dám giết Tề Đương Quốc, chẳng phải sợ sau này bị vị phiên vương trẻ tuổi kia truy sát trên chiến trường sao? Nhưng ta nghĩ, nếu đổi lại là Thác Bạt Bồ Tát đứng ở đây, nhất định sẽ ra tay.”
Một tia sát cơ lạnh lẽo lướt qua mắt Hồng Kính Nham.
Nhưng cuối cùng, Hồng Kính Nham cười nói: “Ngươi yên tâm đi chết, nói không chừng ta sẽ đích thân giúp ngươi báo thù.”
Gia Luật Sở Tài hiên ngang chịu chết.
Giữa lúc thúc ngựa xông về phía trước, hắn cười. Chàng trai trẻ này nhớ đến cô bé Đào Mãn Võ bên cạnh anh rể, nhớ đến khúc ca nàng thường ngân nga.
Cỏ xanh năm sau mọc, ngỗng trời đi rồi về. Gió xuân năm nay thổi, công tử có về không?
Đá xanh cỏ xanh xanh, trên cầu đá xanh có chàng áo xanh, ngân nga giọng Kim Lăng. Con gái nhà ai cúi đầu cười?
Lá vàng năm nay rụng, một tuổi lại một tuổi. Gió thu năm sau nổi, nương tử có còn không?
Hoàng Hà chảy hoa cúc vàng, trong thành Hoàng Hà có nàng hoa cúc, ngẩng đầu đập bướm vàng. Binh sĩ nhà ai đao còn trong vỏ?
Gia Luật Sở Tài nhìn thanh chiến đao đã có hai vết nứt trong tay, ngẩng đầu cười lớn: “Ngỗng trời đi rồi về, công tử ta năm nay không về nữa rồi!”
***
Phía sau hắn, Hồng Kính Nham và hai ngàn Nhu Nhiên Thiết Kỵ vẫn đứng im lìm. Hồng Kính Nham không để tâm đến lời trăn trối của một kẻ sắp chết, nhưng lại vô cùng để tâm đến câu nói vô tình kia.
*Nếu đổi lại là Thác Bạt Bồ Tát, hôm nay tất nhiên sẽ giết Tề Đương Quốc.*
Lần trước Từ Phượng Niên xuất khiếu viễn du Bắc Mãng, đi qua dãy núi Nhu Nhiên, trong cánh đồng mạch rực rỡ kia, hắn Hồng Kính Nham đã chọn tránh mà không chiến.
Lúc đó, Hồng Kính Nham tin chắc lựa chọn của mình không sai. Hắn muốn cả võ đạo và thiên hạ đều nằm trong tay, không thể thiếu một. Hắn muốn đi xa hơn, đi cao hơn Thác Bạt Bồ Tát, cả giang hồ lẫn triều đình. Vì thế, không cần hành động theo cảm tính, lưỡng bại câu thương với một kẻ chắc chắn phải chết.
Chỉ là Hồng Kính Nham không ngờ, khúc mắc tưởng chừng sẽ tự động được gỡ bỏ khi Từ Phượng Niên chết dưới tay Vương Tiên Chi, lại ngày càng cản trở võ đạo cảnh giới của mình, sau khi lão thất phu Võ Đế Thành không giết được họ Từ.
Hồng Kính Nham thở dài, đôi mắt trắng như tuyết nhìn lên trời xanh trống rỗng, vạn dặm không mây.
Vị Đại Tông Sư từng được Bắc Mãng kỳ vọng nhất sẽ vượt qua Thác Bạt Bồ Tát này tự nhủ: *Dùng việc giết Tề Đương Quốc làm hòn đá mài tâm cảnh của ta đi.*
Hồng Kính Nham thu tầm mắt, quay đầu hạ lệnh cho các Thiên Phu Trưởng. Hai ngàn kỵ của họ sẽ đi cứu viện hơn ngàn kỵ quân Đổng gia còn sót lại ở chiến trường nhỏ nhất, sau đó sẽ rút thẳng về nơi trú đóng.
Hồng Kính Nham tiếp tục kiên nhẫn quan sát động tĩnh chiến trường, đột nhiên nhíu mày, lẩm bẩm: “Quả thật là thiên nhân cảm ứng, có thể thấy ta đã cược đúng.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Đông, cười nhạo: “Từ Phượng Niên, ngươi khắp nơi đối nghịch với thiên đạo, mệnh trời ở ta không ở ngươi!”
Hồng Kính Nham nhẹ nhàng ghìm ngựa, chậm rãi tiến về phía trước, vẻ mặt vô cùng khoái ý.
Ba chiến trường, hai ngàn khinh kỵ lông trắng giao chiến hai ngàn tư kỵ Đổng gia, tổn thất gần như nhau, chỉ còn một nửa người sống. Hai ngàn Nhu Nhiên Thiết Kỵ xuất động sau cùng đang đi cứu viện nơi đây.
Chiến trường thứ hai, chủ lực khinh kỵ lông trắng do Viên Nam Đình trấn giữ đã định thắng thế. A Cổ Đạt Mộc, kỵ tướng số một dưới trướng Đổng Trác, sau khi tự tay chém hơn hai mươi người, cuối cùng chết dưới đao một tiểu tốt vô danh Bắc Lương. Hai ngàn kỵ binh Đổng Trác bị vây hãm, sau khi chủ tướng tử trận, vẫn không một ai chịu đầu hàng.
Chiến trường cuối cùng, thảm khốc nhất, bốn ngàn Nhu Nhiên Thiết Kỵ và sáu ngàn Thiết Phù Đồ đã đâm xuyên đội hình nhau hơn ba lần!
Gia Luật Sở Tài đã chết trận. Thi thể hắn được nhận ra, đầu lâu bị cắt xuống, được vị Giáo Úy kỵ quân Thiết Phù Đồ kia giơ cao trên chiến trường.
Người Giáo Úy Bắc Lương làm hành động này không chút vui sướng, chỉ có bi phẫn.
Lương Mãng chi chiến, cần gì hàng binh?
Không có hàng binh.
Có lẽ cuộc chiến này kéo dài, ví như Bắc Mãng công phá Cự Bắc Thành ngoài quan Lương Châu, đánh vào nội địa Bắc Lương, sẽ có kẻ tham sống sợ chết, nguyện ý đầu hàng. Ví như Thiết Kỵ Bắc Lương tiến thẳng vào Nam triều, cũng sẽ có kẻ nguyện sống không nguyện chết.
Nhưng hai loại tình huống đó, phải đợi đến khi rất nhiều người chết đi mới có thể xuất hiện.
Không đích thân đến biên ải Tây Bắc, không tận mắt chứng kiến hai quân đối đầu, có lẽ vĩnh viễn không thể lý giải sự oanh liệt của đôi bên.
Khi Hồng Kính Nham chậm rãi xuất hiện trong tầm mắt mọi người, đồng thời càng lúc càng gần chiến trường của Thiết Phù Đồ và Nhu Nhiên Thiết Kỵ,
Bảy tám kỵ Phất Thủy Phòng vốn luôn bám sát vị cao thủ hàng đầu Bắc Mãng này nhanh chóng rút khỏi chiến trường, phi nhanh đi. Sau đó, hơn một trăm kỵ Thiết Phù Đồ gần đó gần như đồng thời lao vào xung kích chặn đường.
Viên Nam Đình rút chiến đao khỏi ngực một thi thể tư kỵ Đổng Trác, nhìn về phía xa, trầm giọng nói với thống lĩnh thân vệ đang bảo vệ mình: “Tình huống không ổn, kẻ kia e rằng muốn ra tay với Thiết Phù Đồ. Chúng ta phải tìm mọi cách ngăn chặn!”
Tên thân vệ nhìn vị lão tướng đang thở hồng hộc, vứt bỏ chiếc mũ giáp dính máu, cười nói: “Tướng quân, ta mang vài trăm kỵ qua đó!”
Viên Nam Đình định nói, nhưng tên thống lĩnh thân vệ đã đi theo hắn chinh chiến nhiều năm kia đã gộp vào đội kỵ quân gần đó, quay lại cười toe toét với Viên Nam Đình: “Tướng quân, nói thật lòng, ngài già thật rồi, đừng kéo chân chúng ta nữa!”
Viên Nam Đình tức cười: “Nói bậy!”
Không đợi Viên Nam Đình ngăn cản, tên thân vệ đã dẫn vài trăm khinh kỵ lông trắng xông thẳng đi.
Viên Nam Đình muốn đuổi theo, lại bị một tên tùy tùng thân vệ ở lại liều chết ngăn cản đường đi.
Viên Nam Đình nổi nóng: “Tránh ra!”
Tên tùy tùng trẻ tuổi dù có chút e ngại uy thế của tướng quân, vẫn cắn răng nói: “Thống lĩnh đã ra hiệu cho ta, không cho phép ta để tướng quân mạo hiểm.”
Viên Nam Đình giận dữ: “Ai lớn hơn?!”
Người trẻ tuổi chết sống không chịu nhường đường, cúi đầu lẩm bẩm: “Quan huyện không bằng quản lý hiện tại. Đô Úy lén lút nhắc nhở chúng ta, có những lúc, mệnh lệnh của hắn còn lớn hơn tướng quân.”
Viên Nam Đình lớn tiếng trách mắng: “Tránh ra! Có tin Lão Tử bây giờ đuổi ngươi cút khỏi Bạch Vũ Vệ không?!”
Chàng trai trẻ đỏ mắt, mặt đầy quật cường: “Chết còn không sợ, còn sợ gì nữa!”
Viên Nam Đình giận đến suýt chút nữa vô thức vung đao xuống, giật mình dừng lại, thở dài một tiếng, yếu ớt mắng một câu: “Thằng ranh con.”
Nhìn tên khinh kỵ lông trắng can đảm tột độ kia dường như muốn quay người đi về chiến trường thứ tư hôm nay, Viên Nam Đình gầm lên: “Cút về đây!”
Kỵ binh trẻ tuổi muốn nói lại thôi.
Vị chủ tướng khinh kỵ lông trắng này nhìn về phía xa, khẽ cảm khái: “Dù là tư tâm của Viên Nam Đình ta, chết ít đi một người vẫn là tốt.”
Viên Nam Đình nhớ rõ Đại Tướng Quân từng nói, đời này Từ Kiêu không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ nhất có người nhìn thấy hắn rồi báo tên, bởi vì nhớ rõ tên người, tương lai họ chết đi, nợ thiếu lại nhớ rõ vô cùng, cả đời không quên được.
Viên Nam Đình kiệt sức thở dốc, nhìn quanh. Khinh kỵ lông trắng tập kích bất ngờ lần này chiến công hiển hách, nhưng trong lòng hắn chỉ có nỗi bi thương vô tận.
Nơi Thanh Lương Sơn kia, những mộ bia vốn vô danh, lại sắp phải thêm vào nhiều cái tên mới rồi.
Viên Nam Đình đột nhiên sợ hãi, quay đầu trừng mắt nhìn.
Trong kỵ quân Thiết Phù Đồ, có một kỵ binh đột nhiên xông ra khỏi chiến trường đẫm máu chưa kết thúc.
Hắn dáng người khôi ngô, tay cầm thương sắt. Cát vàng sa mạc, chiến mã đen kịt, giáp sắt nhuộm đỏ.
Tề Đương Quốc không ngoảnh đầu lại, lao thẳng về phía kỵ binh đơn độc ở xa. Hắn biết rõ, man di Bắc Mãng tên Hồng Kính Nham kia, là đến vì hắn.
Tề Đương Quốc sau ba lần dẫn đầu đại phá trận địch, thân hình đã lung lay sắp đổ, ngay cả cánh tay cầm thương sắt cũng run rẩy kịch liệt.
Đối mặt với vị chủ tướng Nhu Nhiên Thiết Kỵ được gọi là cao thủ thứ hai Bắc Mãng.
Mồ hôi máu lẫn lộn trên khuôn mặt kiên nghị, Tề Đương Quốc chỉ biết xung kích về phía trước.
Hán tử này lờ mờ nhớ lại thời trai trẻ, người nghĩa phụ khi đó cũng không lớn tuổi đã tự mình nói với hắn: Hảo hán dù thể phách xuất chúng, thể lực kinh người đến đâu, khi đánh trận đến cuối cùng cũng có lúc cầm đao thương không vững. Nhưng chỉ cần còn hơi thở, lòng không thể lay động. Người vừa sợ chết, Diêm Vương gia sẽ lập tức tìm đến cửa.
***
Bên ngoài chiến trường, một người trẻ tuổi ở Ngô Đồng Viện Thanh Lương Sơn nhận được tin tình báo khẩn cấp, sau khi truyền đạt một quân lệnh gần như hà khắc cho Đô Hộ Phủ Hoài Dương Quan, chàng bỏ ngựa mà chạy, một mình phi nước đại đến Thanh Nguyên quân trấn ngoài quan, nhìn thấy bức thư có nét chữ xa lạ kia.
Sau đó, chàng tiếp tục Bắc tiến.
Đó là lần đầu tiên người trẻ tuổi nhìn thấy nét chữ của Tề Đương Quốc. Chữ không đẹp.
Thời thơ ấu, mỗi lần Tết đến, sáu người nghĩa tử của Nhân Đồ dán câu đối xuân ở Thanh Lương Sơn, chỉ có hán tử tên Tề Đương Quốc này cười ha hả xin vài bức câu đối xuân của thiếu niên Thế tử điện hạ mang về phủ mình, sau đó tuyệt đối không sai nô bộc dán, mà nhất định tự mình động thủ.
Người cha của người trẻ tuổi, lão nhân kia, có lần thuận miệng nói về mấy vị nghĩa tử: Trần Chi Báo tâm tư nặng nhất, Sở Lộc Sơn tâm tư sâu nhất, Viên Tả Tông tâm tư thuần nhất, Diêu Giản tâm tư tạp nhất, Diệp Hi Chân tâm tư loạn nhất.
Chỉ riêng Tề Đương Quốc, lão nhân lại cười lớn, nói tên ngốc này căn bản không có tâm tư.
Lúc đó, người trẻ tuổi cười cùng lão nhân.
Tại Đô Hộ Phủ Hoài Dương Quan.
Sở Lộc Sơn mặt âm trầm nhìn một phong tin tình báo mới nhất, Viên Tả Tông sắc mặt cũng cực kỳ nặng nề, sải bước đi về phía cửa lớn.
Sở Lộc Sơn lắc đầu: “Không cần đi nữa, Vương gia... Tiểu Niên đã khởi hành rồi.” Hắn tự nói với mình: “Lão Tề chưa chắc đã chết.”
Viên Tả Tông cười lạnh: “Chưa chắc?!”
Sở Lộc Sơn đột nhiên nổi giận: “Viên Tả Tông! Ngươi bây giờ đi Rồng Mắt Bình Nguyên có ích lợi gì?! Đuổi kịp sao?!”
Viên Tả Tông bước qua ngưỡng cửa, bình tĩnh nói: “Ta không đi Hổ Đầu Thành. Lưu Châu có Khấu Giang Hoài và Tạ Tây Thùy liên thủ, thành hay không xem bản lĩnh của họ. Ta đi U Châu, đi Hồ Lô Khẩu. Đã quyết định tiên chế nhân, dứt khoát làm một trận lớn.”
Sở Lộc Sơn chán nản: “Đi đi thôi.”
Viên Tả Tông dừng lại ở ngoài cửa, nói không nặng không nhẹ: “Nếu Hoài Dương Quan có ngày không giữ được, nhớ kỹ phía Nam còn có tòa Cự Bắc Thành.”
Sở Lộc Sơn khoát tay: “Không cần ngươi lắm lời, trước kia chưa từng thấy ngươi là người dài dòng như vậy.”
Phía Bắc Hổ Đầu Thành, Rồng Mắt Bình Nguyên, trên chiến trường.
Chủ tướng Thiết Phù Đồ Tề Đương Quốc ngã xuống đất, giáp sắt trên người vỡ vụn, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Bảy tên tử sĩ cao thủ Phất Thủy Phòng không thể ngăn cản vị tông sư Bắc Mãng xuống ngựa đi bộ, ngay cả trăm kỵ Thiết Phù Đồ và ba trăm khinh kỵ lông trắng cũng không ngăn được, cứ thế bị một người xé rách trận hình.
Tề Đương Quốc chỉ kịp đâm ra một thương, liền bị người kia một quyền đánh trúng ngực, ngã lăn khỏi lưng ngựa, trượt đi hơn mười trượng.
Người đó đáp xuống bên cạnh ông, cười nói: “Trước khi ngươi chết, ta không ngại nói cho ngươi biết, Từ Phượng Niên đang đuổi đến, rất gần, chỉ tiếc vẫn chậm một chút. Tề Đương Quốc, có phải chết không cam tâm lắm không?”
Lồng ngực Tề Đương Quốc kịch liệt nhấp nhô, máu tươi không ngừng rỉ ra khóe miệng, đã không nói được một chữ.
Nhưng khuỷu tay ông thẳng băng, mười ngón tay nắm chặt mặt đất, dường như vẫn muốn cố gắng đứng dậy.
Hồng Kính Nham nhắm mắt lại, say mê nói: “Đây chính là tư vị thiên địa cộng minh sao. Hôm nay ta mới biết cảnh giới Thiên Tượng nhân gian vì sao lại bị Tề Huyền Tránh nói là ‘chỉ là quang cảnh ngoài cửa’. Cảnh tượng trong cửa này, quả thực không thể tả!”
Hắn cúi đầu nhìn xuống: “Từ Phượng Niên đến chậm rồi, nhưng Hồng Kính Nham ta không hề muộn!”
Hồng Kính Nham càng vui vẻ: “À đúng rồi, ta sẽ nói cho ngươi một tin xấu mà ta cũng vừa mới biết. Sau khi biết Từ Phượng Niên đích thân đuổi đến, Thác Bạt Bồ Tát vốn đang chậm rãi Nam hạ cũng đã bắt đầu tăng tốc rồi. Ta chỉ cần đi về phía Bắc hai trăm dặm, Từ Phượng Niên và Thác Bạt Bồ Tát sẽ gặp nhau.”
Hồng Kính Nham nhìn về phía Nam xa xăm, cười lớn: “Từ Phượng Niên! Khi Cự Bắc Thành bị công phá, ta cho ngươi cơ hội báo thù!”
Hồng Kính Nham nhanh chóng lướt đi, thoáng qua tức thì.
Vài khoảnh khắc sau, một người thanh niên mặc thường phục, môi khô nứt, ngồi xếp bằng bên cạnh Tề Đương Quốc.
Hán tử hấp hối, mắt mờ nhưng bằng cách nào đó vẫn nhận ra khuôn mặt trẻ tuổi kia. Anh muốn nói, nhưng chỉ có máu tươi tuôn ra càng dữ dội.
Người trẻ tuổi đưa tay nhẹ nhàng đặt lên lồng ngực ông. Chạm vào, giáp sắt tan vỡ vụn, lớp giáp lạnh lẽo vì máu tươi mà trở nên ấm áp.
Người trẻ tuổi cúi người, khẽ lắc đầu.
Vị mãnh tướng gánh cờ Thiết Kỵ Bắc Lương năm xưa, lại bỗng nhiên bộc phát một luồng khí lực không thể tưởng tượng trước khi chết, một tay nắm chặt cánh tay người trẻ tuổi.
Trên sa trường, người gánh cờ luôn là người có thể lực mạnh nhất. Ba mươi vạn Thiết Kỵ Bắc Lương, chỉ có Tề Đương Quốc xứng đáng!
Và sức lực cuối cùng đời này của người đàn ông này, chỉ là muốn người trẻ tuổi kia không cần vì ông mà đi về phương Bắc.
Chết cũng không nguyện buông tay.
Người trẻ tuổi lật tay nhẹ nhàng nắm lấy tay người chết, an tĩnh, mặt vô cảm, không vui không buồn.
Nỗi đau lớn không thành tiếng.
***
Cuối cùng, người trẻ tuổi gỡ từng ngón tay của Tề Đương Quốc ra, sau đó cúi người giúp ông nhắm mắt lại.
Lúc đó chàng rời khỏi Bắc Lương Vương Phủ, căn bản không kịp đeo Lương đao.
Chàng tìm thấy cây thương sắt ở gần thi thể Tề Đương Quốc, giữ trong tay.
Một người một thương, Bắc tiến.
Hồng Kính Nham đã trốn xa ngoài mấy chục dặm, bỗng nhiên bên tai như vang lên tiếng sấm.
“Ngươi tìm chết, ta sẽ cho ngươi chết!”
Đề xuất Tiên Hiệp: Phổ La Chi Chủ [Dịch]
Anh By Lê
Trả lời5 ngày trước
Ủa mấy chương vô đề ở đâu ra vậy, mấy wed khác tới phiên ngoại là dừng rồi mà, qq bên trung cũng mới tới phiên ngoại à mà, phần đấy do fan viết à lấy đâu ra hay thế =))). Tác giả viết giữa chừng r nghỉ viết hả ta, đọc càng về cuối càng hỗn loạn, sơ lược rất nhanh nhìu đoạn, chương cuối thì như đang viết giữa chừng thì nghỉ. Nhìu ý định ban đầu, mưu lược, quân cờ, nhân vật từng xuất hiện chưa khai thác hết, " mưu đồ lý nghĩa sơn?, ý muốn nạp lan hữu từ muốn main làm vua?, tham vọng trần chi báo?, quân cờ hàn phương, dương hổ thần?, mộ dung đồng hoàng?,lô thăng tượng rõ ràng giữa truyện muốn phò long cuối truyện lại anh liệt hy sinh? sơ tâm ban đầu của main giữ cơ nghiệp từ kiêu?, mối quan hệ giữa từ kiêu nữ đế bắc mãng, hoàng hậu, mẹ main sao lại gặp nhau đc?, gần cuối đề cập thư sinh nam cương như chuột chạy qua đường?" Chả hiểu sao lại ra cái kết như này, quá chán nản, quá thất vọng?
quankynang
1 ngày trước
Mấy chương cuối tác giả rush nhanh đọc chán vl
Trác Phàm
Trả lời6 ngày trước
Chương 723 bị thiếu ad ơi
Halesonggg
Trả lời1 tuần trước
Em đăng nhập r mà sao vẫn k đọc đc v
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
Vẫn đọc bình thường mà bạn? Bạn có xài phần mềm chặn gì không?
Halesonggg
1 tuần trước
Hình như chương 817 bị thiếu làm em tưởng k load đc
Tiên Đế [Chủ nhà]
1 tuần trước
đúng rồi đó. Mình vừa fix rồi.
Detev
Trả lời1 tuần trước
Bản lần này đọc dễ hiểu và rành mạch hơn so với mấy lần trước mới thấy ad làm rất có tâm
Detev
Trả lời1 tuần trước
Cám ơn ad nhiều ạ
Dawn
Trả lời2 tuần trước
Xin cách liên hệ ad để mua epub đợi up lâu quá
Dawn
Trả lời2 tuần trước
ad có bán bản dịch cũ không bản này đọc không hay bằng bản trước
Tiên Đế [Chủ nhà]
2 tuần trước
Bản cũ bị lỗi mà thiếu chương nên mới đăng lại dó.
tichduong
Trả lời2 tuần trước
Ad rỗi việc ghê cứ xóa đi up lại bằng tay thế đến bao giờ. Thuê viết cái Tool tích hợp vào đẩy lên 1 loạt bằng file word hoặc exel có phải nhanh không.
Trác Phàm
Trả lời2 tuần trước
Đùa chứ cứ đang đọc lại up lại
Đạt Nguyễn Thành
Trả lời2 tuần trước
Up lại nhiều thế ad ơi