Logo
Trang chủ

Chương 67

Đọc to

Ngày hôm sau...

Tôi vác ba lô trên lưng, tay xách gói đồ, bước đi trong một chiều gió nhẹ, lá vàng rơi hiu hắt dọc con đường, nắng sớm mai trải dài theo khu phố. Tôi đang tiến tới một ngã tư đường, đôi chân chợt khựng lại. Trước mặt tôi là một cậu bé, đôi mắt vô hồn của cậu hớp trọn lấy tâm trí tôi, cậu cười nụ cười man dại, tay bóp nát quả cam. Vài cơn gió mùa đông thoảng qua, se lạnh những tâm hồn gầy guộc, đâu đó vang lên bản Sonate ánh trăng. Cậu bé nhìn chằm chằm vào tôi, trái tim tôi như thắt lại, cậu cất giọng nói đặc sệt như hũ bơ lạc đã hết hạn: "Sao.anh.nhìn.em.chằm.chằm.vậy.?" Câu nói đó như xuyên thẳng tâm trí tôi. Thật là một cậu bé man dại, nó tưởng tôi không biết gì sao? Nó tưởng tôi là thằng ngốc sao?!! Nó định che giấu sự thâm độc đó đến bao giờ? Thằng bé nhìn tôi cười khè khè, và đi lướt qua tôi như không hề quen biết. Tôi khẽ rùng mình, chiếc ba lô trên lưng bỗng trĩu nặng, mồ hôi toát ra từng dòng. Tôi phải bước tiếp, mặc kệ số phận ra sao, mặc kệ điều gì đang chờ tôi phía trước. Một giọng cười man dại cất lên, một cụ già gần đấy nhìn tôi trìu mến, ông ấy thật hiền từ, như một vị tiên cưỡi cân đẩu vân bay xuống. Ông ấy cất giọng trầm ấm như cục than hồng được bỏ vào ngăn đá ở nhiệt độ -100 độ C: "Sao.mày.giẫm.chân.tao!!!" Và rồi ông ấy ho khục khặc, máu ra đầy tay, có lẽ ông ấy xúc động quá. Hay có khi nào ông ấy bị mắc xương cá không nhỉ? - tôi tự hỏi. Nhưng ông ấy đang ăn bánh mì kia mà. Nhưng có khi nào ai đó cố tình bỏ xương cá vào trong bánh mì của ông? Nghĩ vậy tôi tới vỗ vào lưng ông, đây là cách mẹ tôi hay làm khi tôi mắc xương cá. Tôi vỗ vài cái, ông ho ra máu nhiều hơn, sau đó ông nằm gục xuống và không ho nữa. Tôi lặng lẽ bước đi vì chắc ông đã ổn, mẹ dặn làm được việc gì tốt thì hãy làm để tích đức cho sau này. Tôi mừng vì ông ấy đã hết mắc xương cá, người ta bảo người tốt thường gặp may quả không sai. Đoạn đường tôi đi không còn dài lắm, gần tới nơi rồi. Bỗng nhiên tôi thấy một thanh niên chạy vụt qua với một tốc độ cực nhanh, trong giây chốc anh ta nhìn tôi với một nụ cười man dại. Thanh niên ngày nay đúng năng động thật, chăm tập thể dục ghê cơ đấy! Hèn chi anh ấy trông khỏe mạnh thế, hôm nào mình phải học hỏi mới được. Tôi đưa tay vẫy người thanh niên: "Chào.buổi.sáng!", người thanh niên không để ý tới, anh ấy bận ôm cái giỏ xách. Chậc, chắc anh ấy vội đem giỏ xách mới mua về cho mẹ, vội quá nên không để ý lời chào của mình, đúng là đứa con hiếu thảo, mẹ anh ấy chắc vui lắm. Đằng sau có một người phụ nữ rượt theo người thanh niên, miệng la oai oải với một ánh mắt thiết tha man dại: "Cướp! Cướp!". Bà ấy dừng lại, thở phì phò, không chạy nổi nữa, liếc qua tôi chửi rủa: "Đúng.là.đồ.ăn.hại! Đồ.thiểu.năng!". Thật không thể hiểu nổi! Sao bà ấy lại chửi tôi chứ! Tại sao lại có loại người trơ trẽn đến mức rượt theo người khác để giành cái túi xách mà người ta vất vả muốn đem về cho mẹ, rồi khi lấy không được lại quay sang chửi người vô tội là mình? Đời đúng lắm người ngay kẻ gian, thôi kệ, giữ tâm hồn trong sạch là được, hãy cứ bước tiếp, ánh sáng đang chờ mình, mọi người đang chờ mình...

Này, đoạn trên tôi viết có quá văn chương không? Vì thật sự cũng chẳng phải việc gì quan trọng lắm, tôi có thể viết đơn giản "tôi đang trên đường đến trạm xe bus, hôm nay tôi và mọi người sẽ đi từ thiện ở Nha Trang" là được, nhưng viết thế này có vẻ thú vị hơn. Thay vì cứ viết kiểu có cái gì nói cái đó, tôi nên thử "tối ưu hóa những thứ không quan trọng", như việc slow motion trong phim Hollywood, cảnh 2 phi hành gia đang từ từ đi tới phi thuyền, ta nói đm đi vệ sinh hết 10p ra vẫn chưa thấy nó bước tới cái phi thuyền, có cần slow chậm thế không, hay như trong phim Hàn có mấy cảnh vớ vẩn như con main nữ bị vấp cục đá té, nó rút đt gọi cho main nam khóc lóc mếu máo, main nam bỗng trở nên nghiêm trọng "Em ở yên đó nhé! Anh sẽ tới ngay" rồi hắn chạy đi, và cái cảnh hắn đang chạy được quay một cách tỉ mỉ, từ bước chân, giọt mồ hôi đến ánh mắt, đã thế lồng nhạc vào nữa, rồi còn quay nhiều góc độ, khi chạy áo khoác anh ấy tung bay phất phới, cái cảnh éo này có j hay ho mà quay đặc sắc thế, và tại sao nó cắm đầu chạy bộ trong khi có thể bắt taxi, cơ mà mấy cảnh này được nhiều bạn nữ khoái lắm, cũng không hiểu sao mấy thằng đó chạy trông đẹp vãi ra ấy, còn mình chạy phồng mang trợn mắt cứ như thằng dở hơi, hay như tác phẩm "Hai đứa trẻ" của Thạch Lam, "truyện không có cốt truyện" nhưng khi giáo viên phân tích ra lại có hàng đống chuyện để nói, một cái hành động Liên bắt võng cho em cũng viết được 5 trang, Liên đập muỗi cho em cũng viết được 5 trang, Liên hắt xì cũng viết được 5 trang, đoàn tàu chạy qua cái rẹt cũng viết được 5 trang. Rốt cuộc mấy giáo viên cảm nhận được cái gì mà ghê gớm thế!!! Tại sao ông tác giả viết có một dòng mà bắt tôi phải viết tới tận 5 trang?!!! Tại sao truyện không có cốt truyện nhưng mấy bà cô lại bắt tôi viết lại câu chuyện tới 5 trang?!!! Tại sao một bước đi của nó cũng 5 trang? một ánh mắt của nó cũng 5 trang?!!! ARGHHHh...tôi ghét truyện "Hai đứa trẻ"!!!!!!!!!...............................
xin lỗi, tôi cũng không hiểu mình đang nói gì nữa. Quay lại vấn đề nhé, tôi đang cố viết một cách văn chương hơn, và thật sự cách viết này làm tôi thích thú. Vậy mọi người hãy ủng hộ tôi nhé!! *Yeah*

Được rồi, tiếp tục câu chuyện nhé....
Tôi bước đi trong một chiều gió lộng. Ánh sương mai nhảy nhót hót bên tai. Cách xa xa phấp phới con đường dài. Chẳng mấy chốc tôi đã gần tới bến. Dây điện trên đầu giăng như tơ nhện. Trạm xe buýt trông đã khá đông người. Thấp thoáng dáng hình một cô gái nhỏ. Người mà tôi luôn muốn cùng đi chơi. (Khoan khoan, tôi mới viết cái gì thế? Thơ tám chữ à?)
Tôi bước tới, Mẫn nở nụ cười man dại làm ấm áp tim tôi:
-Ông.tới.trễ.quá.đấy.
-Ừ.Mọi.người.đến.gần.đủ.rồi.nhỉ.
Tiếng nói cười làm không khí nhộn nhịp hẳn lên, cảm giác vui như trẩy hội. Các cô gái căng tràn sức sống như những nụ hoa mọng nước đang chờ được hé trong ánh sớm mai. Mẫn nhíu mắt nhìn tôi, ánh nhìn thật sắc sảo như muốn nuốt trọn trái tim nhỏ bé của tôi, cố ấy hỏi, bằng một giọng trong trẻo như nước hồ thu lâu lâu có ai ném hòn đá vào nghe cái "tủm":
-Ông.đang.nói.chuyện.với.ai.thế?
-Tui.đang.dẫn.truyện.
-Dẫn.truyện?.Truyện.gì?.Cho.ai.nghe?
-Truyện.Ước....."khựng lại" Tui mới nói gì thế? Tui nói tui đang dẫn truyện hả?
-Ừ. Ông đang dẫn truyện, vừa rồi nhìn ông bơ phờ như người mất hồn ấy.
-Thế hả?...Thôi bỏ đi, anh Minh đâu rồi?-Tôi ngó quanh tìm đội trưởng.
-Ảnh đang ở trước kìa, đang nói chuyện với mấy chị lớp trên-Mẫn chỉ tay về phía anh Minh.
Tôi ngó ra trước, anh Minh đang tập hợp mọi người, kiểm kê đồ đạc và những thứ khác. Trong đám người có thằng Hiếu, nó quay lại thấy tôi và vẫy tay:
-Đến rồi hả. Tao tưởng mày không đi chứ.
Tôi vẫy lại nó. Tôi đứng nhìn xung quanh, không khí nhộn nhịp hơn bình thường, cứ mỗi lần đi đâu xa mọi người lại háo hức, tôi cũng thấy háo hức. Quay sang Mẫn tôi thấy nó cứ nhún nhún liên hồi, chắc nó phấn khới lắm. Từ xa chiếc xe buýt chạy đến, mọi người lần lượt xách đồ lên xe. Mẫn cũng loay hoay xách túi đồ, trời ạ, cái túi gì to thế! Bằng nửa người nó luôn ấy.
-Bà mang cái gì mà túi khủng bố vậy?-Tôi hỏi.
-À cũng như mọi người thôi, bánh kẹo, sách vở,... đáng nhẽ không nhiều thế đâu nhưng tại ông chú ổng nghe tui đi từ thiện ở nhà trẻ thế là ổng dúi thêm cho một đống đồ, coi như đi từ thiện giùm ổng luôn.
-Ông chú tốt quá nhỉ...

Đề xuất Tiên Hiệp: Lạn Kha Kỳ Duyên (Dịch)
Quay lại truyện Ước gì.....
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Đạt hồ

Trả lời

5 tháng trước

truyện này được đăng ở đâu vậy ạ? mình muốn xem tiếp nội dung tiếp theo của truyện này